Đế Bá

Chương 1761

Lý Thất Dạ ở lại Tẩy Nhan Cổ Phái tu hành, hắn trừ chỉ điểm Lý Sương Nhan, Bạch Kiếm Chân các nàng tu luyện ra, có đôi khi Bộ Liên Hương cũng lãnh giáo hắn.

Trên thực tế đi tới hôm nay, hắn đã không có gì chỉ điểm Bộ Liên Hương nữa, bọn họ ở chung một chỗ, bàn luận ít chuyện tu luyện, đối với Bộ Liên Hương mà nói, với Lý Thất Dạ mà nói là đủ rồi.

Khi Lý Thất Dạ và Bộ Liên Hương ở cùng nhau, không nói tới ngân hà, Bộ Liên Hương nhìn Lý Thất Dạ, nói:

- Thứ này có lẽ ngươi nên cầm đi tìm hiểu, nó lưu trong tay ta là đại tài tiểu dụng.

- Không, ngươi giữ lại!

Lý Thất Dạ vuốt tóc bên tai nàng, nghiêm túc nói:

- Đây là đồ vật của Bộ gia ngươi, là tổ tiên các ngươi lưu cho ngươi, nó nên thuộc về ngươi.

- Nhưng ngươi một ngày nào đó cần dùng tới nó, ngươi cần đồ vật cường đại hơn.

Lý Thất Dạ nhìn qua nàng, nghiêm túc nói:

- Ta đã khác thời đại Cổ Minh, ta bây giờ càng có được thứ cường đại hơn, hơn nữa nếu tương lai có một trận chiến, ta tuyệt đối chuẩn bị đầy đủ, ngân hà cũng nên ở bên cạnh ngươi, khiến nó nương theo ngươi.

Bộ Liên Hương trầm mặc, qua thật lâu nàng nắm chặc tay Lý Thất Dạ, nói:

- Ta không biết có cái gì có thể để lại cho ngươi.

- Ngươi không cần lưu cái gì cho ta.

Lý Thất Dạ nói:

- Đối với ta mà nói, cả đời này ta đã rất thỏa mãn, nên trải qua ta đã trải qua, nên có được thì ta đã có được, cho dù thật có ngày nào đó ta chết trận sa trường, như vậy cả đời này của ta đã không uổng, không có gì tiếc nuối.

- Đừng nói điềm xấu như vậy.

Bộ Liên Hương bụm miệng Lý Thất Dạ, bối rối nói ra.

Lý Thất dạ nắm tay Bộ Liên Hương, nhìn qua giai nhân vô cùng xinh đẹp, cười nói:

- Có đôi khi tự mình đột nhiên cảm thấy thế giới quá xa xôi, làm gì phải đi cầu xa, nếu như có thể ngừng chân lưu lại, thành gia lập nghiệp, hoặc là nói đây là suy nghĩ không tồi.

- Nếu không như thế đi!

Bộ Liên Hương nắm tay Lý Thất Dạ, ôn nhu như nước, nói:

- Nam nhi chí tại bốn phương, không cần quan tâm ta hoặc nữ nhân khác, tất cả chỉ là bó buộc của ngươi, ngươi phải đi xa, đi tới cuối thế giới.

Nói tới đây, Bộ Liên Hương nhìn qua Lý Thất Dạ thật sâu, nghiêm túc nói:

- Nếu như nói là vì ta mà ngăn cản bước chân của ngươi, như vậy ta không nên xuất hiện trong sinh mệnh của ngươi, trên thực tế đối với ngươi mà nói, bất luận nữ nhân nào cũng như thế.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Vừa nói như thế thì làm ta giật mình, không biết là ta tuyệt tình hay là đại thế vô tình?

- Không bởi vì ngươi, cũng không bởi vì đại thế.

Bộ Liên Hương nói:

- Trên thực tế trong lòng ta chưa bao giờ trách cứu ngươi, thiên địa xa xôi, ngươi đi qua bao nhiêu năm, ngươi trải qua bao nhiêu gian nan, ngươi trải qua bao nhiêu mưa gió, ngươi vẫn đi về phía trước, nhân sinh của ngươi đang ở cuối thế giới, nếu như nói ngươi đột nhiên dừng bước, ngươi đột nhiên buông tha, mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, ít nhất nếu là vì ta thì tâ là tội nhân, là tội nhân của tu sĩ.

Lý Thất Dạ nắm chặc bàn tay ngọc của nàng, nhìn đôi mắt sáng ngời xinh đẹp kia, nói:

- Thời gian dài đằng đẵng, có ngươi nói như thế, còn có lý do gì mà không kiên trì?

Bộ Liên Hương ôn nhu và kiên định, nói:

- Trong năm tháng dài đằng đẵng, có bao nhiêu người đi qua, có bao nhiêu người ngã xuống trên con đường này, chư đế chúng thần, các anh kiệt, trên con đường này đều biến thành xương khô, trong kiếp này, ta tin tưởng chỉ có ngươi mới đi tới cuối cùng, đi tới thế giới mới. Một thiên địa hoàn toàn mới, sau hỗn độn là một thế giới mới do ngươi mở ra.

- Ta biết rõ!

Lý Thất Dạ trầm mặc, con đường tu đạo dài cỡ nào, khó khăn ra sao, theo như hắn nói lúc trước, Tiên Đế chỉ là bắt đầu mà thôi, con đường xa xôi này đi tới cuối cùng không dễ dàng, trên con đường này có bao nhiêu xương khô trải thành đường, đây là con đường của chư đế chúng thần.

Bộ Liên Hương ôn nhu nắm chặc tay Lý Thất DẠ, ôn nhu nói:

- Tiếc nuối duy nhất của ta là, ta không thể đi tới cuối thế giới với ngươi, ta không cách nào đi cùng ngươi, chỉ tiếc ta không thể tận mắt nhìn thấy nhân sinh lộng lẫy nhất của ngươi.

Lý Thất Dạ nhìn qua nàng, nói:

- Nếu như nàng nguyện ý, ta có thể đi một lần, ta có biện pháp kéo dài tính mạng cho nàng, ít nhất ngươi có thể sống thật lâu!

- Không!

Ngón tay Bộ Liên Hương đặt lên môi Lý Thất Dạ, ôn nhu như nước, nhẹ nhàng nói:

- Ta cũng không phải người ngăn cản bước chân của ngươi, cho dù ngươi có thể cho ta sống thật lâu thì tính sao? Trên thế gian này cũng cần phải trả giá lớn, đây khong phải là lựa chọn của ta, ta chỉ hy vọng ngươi không có cố kỵ, không có lo lắng mà đi tiếp.

Nói tới đây, Bộ Liên Hương nhìn Lý Thất Dạ thật sâu, nghiêm túc nói:

- Ta tin tưởng trăm ngàn năm qua đi, không chỉ có ta lựa chọn như thế, người bên cạnh ngươi, có người yêu ngươi chỉ sợ cũng sẽ làm như thế. Trong đại đạo xa xôi, ta cũng tốt, người khác cũng được, đều không hy vọng bởi vì chúng ta mà ngươi dừng bước.

Bộ Liên Hương nói làm Lý Thất Dạ trầm mặc, trong lòng không nói nên lời.

- Vĩnh sinh quá xa xôi, buông tha cũng không phải chuyện xấu.

Bộ Liên Hương nhẹ nhàng vuốt gương mặt Lý Thất Dạ, nghiêm túc nói:

- Trên con đường này không có người nào ở cùng ngươi một đời một thế, không ai có thể chia xẻ thống khổ với ngươi mãi, không ai có thể chia sẻ khoái hoạt với ngươi suốt đời, tất cả chỉ có dựa vào ngươi, chỉ cần ngươi kiên trì thì mới có thể đi tới cuối cùng. Về phần những người khác cũng sẽ chậm rãi nhạt nhòa trong năm tháng xa xôi mà thôi.

- Nói như thế, bởi vì có người khác trở thành trói buộc của ngươi, làm ngươi dừng bước, ngươi cảm thấy có giá trị sao?

Bộ Liên Hương lại nói:

- Trên đường này không ai có giá trị, ngươi hiểu chưa! Nếu như ngươi buông tha sẽ không phải chính ngươi, ngươi không còn là Tiên Đế đạo sư trấn áp cuwurgiowis, ngươi không còn là âm nha tính kế chúng thần chư đế, không còn là nam nhân không biết sợ!

- Đại đạo dài đằng đẵng!

Cuối cùng Lý Thất Dạ thở dài một hơi, hắn nói không nên lời.

Trăm ngàn năm qua, thời gian quá dài, trong năm tháng vo tình này đã có bao nhiêu người rời khỏi hắn, ở bên cạnh hắn từng có người có thể kéo dài tính mạng, nhưng mà bọn họ lại buông tha.

Có đôi khi, đối với một ít người, trường sinh không phải chuyện khoái hoạt, mọi sự cần phải trả cái giá lớn.

Trong năm tháng dài dằng dặc, hắn từng bước tiễn bọn họ đi xa, thậm chí là tự tay mai táng bọn họ, tới cuối cùng hắn không biết đây là cảm giác gì, chậm rãi ly biệt đã làm trái tim hắn chết lặng.

- Không quan tâm thiên trường địa cửu, chỉ để ý từng có qua!

Bộ Liên Hương nhẹ nhàng nói ra, lúc này nàng ôm cổ Lý Thất Dạ, nhu tình như nước, ánh mắt như thu thủy, nhẹ nhàng nói:

- Tuy ta không thể lưu bảo vật lại cho ngươi, nhưng mà ta có thể lưu con nối dõi cho ngươi.
Bình Luận (0)
Comment