Đế Bá

Chương 2203

Nhìn thấy tháp bát giác trấn áp xuống, có ít người thậm chí kinh hô một tiếng, vào thời điểm này mọi người mới hiểu được, mặc kệ ngươi từ đầu đi lên thuyền hay vượt qua bình đài, chỉ cần tới gần tháp bát giác thì bị tiểu tháp bát giác trấn áp.

Đối mặt với tiểu tháp bát giác trấn áp, Lý Thất Dạ mí mắt không nháy một cái, ống tay quét qua, năm ngón tay mở ra, chỉ trong nháy mắt năm ngón tay của Lý Thất Dạ biến hóa hơn mười thủ ấn, thủ pháp huyền diệu khó giải thích, diệu lại diệu, cho dù với thiên phú của Thuần Dương Tử, trong thời gian ngắn đều không thể nhìn thấy huyền diệu từ thủ pháp của Lý Thất Dạ.

Loong coong, loong coong, loong coong...

Từng tiếng binh khí kêu vang sinh ra, tất cả binh khí trên tế đàn lần nữa biến thành hào quang, những hào quang này giống như suối nhỏ.

"Phanh" một tiếng vang lên, chuyện không thể tưởng tượng nổi phát sinh, trong thời gian ngắn đó, hào quang như suối phun này nhanh chóng ngăn cản tiểu tháp bát giác.

Tiểu tháp bát giác sinh ra hào quang chìm nổi thập phần xinh đẹp, xem ra giống như suối phun.

Nhìn thấy một màn như vậy, tất cả mọi người há hốc mồm, không có ai biết binh khí trên tế đàn là như thế nào, mọi người leo lên tế đàn sẽ bị binh khí công kích trực tiếp, nhưng mà có ai nghĩ tới những binh khí này là dùng để hóa giải tiểu tháp bát giác trấn áp.

Đáng tiếc Lý Thất Dạ thi triển thủ pháp biến hóa thật sự là quá nhanh, chỉ trong thời gian ngắn, không ai có thể thấy hiểu, cũng không có ai có thể thấy rõ ràng.

Sau khi hào quang từ tiểu tháp bát giác bị ngăn cản, hắn không nhìn nhiều hơn nữa. Lý Thất Dạ hắn biết rõ thủ pháp này cũng chẳng có gì lạ, bởi vì hắn không chỉ một lần tới nơi này, hắn đã từng mang Tiên Đế tới đây tìm hiểu đại đạo.

Đứng trước tiểu tháp bát giác, lúc này bàn tay Lý Thất Dạ đặt lên cửa tháp, thời điểm này bàn tay Lý Thất Dạ có pháp tắc đang du động.

Pháp tắc đang du động kia nhanh chóng sinh ra lực lượng kỳ dị, qua một hồi lâu ở cửa tháp sinh ra phù văn sáng ngời, phù văn cổ xưa huyền diệu và vô song, khi thì như Côn Bằng trầm hải, khi thì như Côn Bằng dược không, linh hoạt linh hiện, giống như đúc.

Khi bàn tay Lý Thất Dạ di động, những phù văn huyền diệu khó giải thích hình thành một cái đĩa, cái đĩa này chẳng lhasc gì ngôi sao, phía trên xuất hiện nhiều ánh sao, dường như mỗi một ánh sao là một thế giới, trong đó ẩn chứa trăm vạn tính mạng.

"Ken két yết", khi Lý Thất Dạ chuyển động cái đĩa, cửa tháp từ từ mở ra, Lý Thất Dạ đi vào bên trong.

Thời điểm Lý Thất Dạ đi sau bên trong, một hồi tiếng vang "Yết, yết, yết" nặng nề vang lên, cửa tháp đóng lại.

Lúc này tất cả mọi người đưa mắt nhìn bóng lưng Lý Thất Dạ đi vào trong tháp bát giác, nhìn qua Lý Thất Dạ biến mất trong cánh cửa, giờ phút này rất nhiều người mới hiểu được Lý Thất Dạ nói câu lúc trước là có ý gì.

Trước đó Lý Thất Dạ từng nói qua, hắn là người duy nhất có tư cách đi vào tháp bát giác, rất nhiều người cho rằng Lý Thất Dạ cuồng vọng tự đại, muốn độc chiếm tháp bát giác.

Vào giờ phút này, mọi người mới hiểu được, Lý Thất Dạ nói không phải có ý này, mọi người mới biết được, cho dù ngươi có thể an toàn đến tháp bát giác, nhưng mà nếu như không mở được cửa tháp, vĩnh viễn không thể đi vào được.

- Sư huynh, Cổ Thuần Tứ Mạch chúng ta có ghi lại chuyện này không?

Nhìn thấy bong lưng Lý Thất Dạ biến mất sau tháp bát giác, Trầm Hải Thần Vương thấp giọng hỏi Thuần Dương Tử.

Thuần Dương Tử trầm ngâm một chút, qua một hồi lâu, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:

- Không phải rất xác định, từ quyển trục của Cổ Thuần Tứ Mạch mà nhìn, tổ tiên Yến Thế Tiên Đế của chúng ta từng lưu lại sách cổ về Cốt Hải, nhưng mà về sau cuốn sách này biến mất theo một lão tổ. Bên trong cụ thể ghi lại cái gì, hậu nhân không biết.

Truyền thừa như Cổ Thuần Tứ Mạch, trong tông môn ghi chép có thể nói là sách vở đông đảo, trừ đủ loại công pháp tông môn ra, còn có rất nhiều sách cổ do các tổ tiên đi du lịch ghi lại, hoặc là một ít kiến thức khi đi thám hiểm.

Trong các sách cổ nhiều như thế, muốn tìm kiếm một cuốn sách có kiến thức cần tìm chẳng khác gì mò kim đáy biển.

Nhưng mà Thuần Dương Tử thiên phú cực cao, có thể nói hắn là người đọc nhiều sách cổ của Cổ Thuần Tứ Mạch nhất, hắn không chỉ trẻ tuổi thiên phú thực lực cao, hắn còn là người trẻ tuổi kiến thức phong phú nhất

Cũng chính bởi vì như thế, Trầm Hải Thần Vương tâm cao khí ngạo thường thường gặp các chuyện khó hiểu đều tìm Thuần Dương Tử thỉnh giáo.

Lý Thất Dạ bước vào tháp bát giác, sau khi đi vào tháp bát giác sẽ cảm giác được thiên địa rộng lớn cỡ nào, ngươi mới cảm thấy nơi đây mênh mông ra sao.

Nhìn từ bên ngoài, tháp bát giác không tính là có bao nhiêu, cũng chỉ là kiến trúc bình thường mà thôi.

Nhưng mà sau khi ngươi đi vào tháp bát giác, ngươi mới phát hiện, ngươi đang tiến vào thế giới khác, ngẩng đầu nhìn qua, bầu trời cao xa, sao lốm đốm đầy trời, dường như lúc này Lý Thất Dạ đang đứng dưới bầu trời đêm.

Trong tháp bát giác, không có nửa điểm cảnh quan và dấu hiệu của tháp, ở chỗ này càng có quảng trường cực lớn.

Quảng trường này rộng bao nhiêu, nếu như nói, trong cửu giới có thành cổ rộng trăm vạn dặm, như vậy quảng trường trước mặt cũng rộng như thế.

Thời điểm đứng dưới sao trời nơi này, ngươi sẽ cảm thấy mình đặc biệt nhỏ bé, nhỏ bé không có ý nghĩa, còn không bằng cả con sâu cái kiến.

Đứng dưới bầu trời sao này, ngươi sẽ vô cùng rung động. Bởi vì cho ngươi rung động, không phải quảng trường trước mặt này lớn bao nhiêu, mà là hai bên trái phải của quảng trường có hai cự nhân đang đứng.

Dưới bầu trời sao này, trên quảng trường to lớn này, hai bên trái phải có một cự nhân đứng, cự nhân này đội trời, chân đạp đất, bọn họ đặt hai tay trước ngực, cùng đặt lên chuôi kiếm, trước ngực của bọn họ là một thanh cự kiếm.

Cự nhân này ăn mặc áo giáp cổ xưa, nhưng áo giáp trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, tuy đã mất đi thần tính, nhưng mà vẫn có hàn quang lóe lên.

Nếu như Liễu Như Yên các nàng ở chỗ này, nhìn thấy cự nhân này chắc chắn chấn động không nói nên lời, bởi vì cự nhân này rất giống thi hài Cự Tiên Tộc lúc trước gặp được.

Nếu như nói hài cốt cự nhân ở ngoài Cốt Hải là một trung niên, như vậy thi thể trước mặt chính là thanh niên.

Tuy cự nhân nơi đây không lớn bằng thi hài ở Cốt Hải, nhưng mà một tu sĩ đứng dưới chân của cự nhân này, như vậy cảm thấy bản thân chẳng khác gì con kiến nhỏ.

Đặc biệt là cự nhân xếp hàng dài hai bên như vậy, nó sẽ cho người a ảo giác. Đứng ở chỗ này còn không bằng con sâu cái kiến, không, hoặc là nói. Ở chỗ này chỉ là bụi bậm mà thôi..

- Cự Tiên tộc!

Nhìn qua cự nhân to lớn trước mặt, Lý Thất Dạ không khỏi cảm khái thở dài một hơi, nói ra:

- Tuy nhân số không nhiều lắm, nhưng mà cũng là chủng tộc đỉnh cấp trong truyền thuyết mà, cuối cùng nhất vẫn tan thành mây khói.
Bình Luận (0)
Comment