Đế Bá

Chương 2597

Thấy có cường giả định đánh cắp lực lượng đại đạo, trưởng bối có kinh nghiệm cười lắc đầu nói:

– Nếu ngươi có thể đánh cắp lực lượng các đại đạo trong thiên địa thì nghĩa là ngươi có thể hủy thiên địa. Nếu ngươi có thể hủy thiên địa, hủy Cửu Giới thì ngươi không cần lực lượng đó, ngươi há mồm là có thể nuốt Cửu Giới vào. Vạn cổ tới nay chưa ai đến trình độ đó.

Dốc hết sức ra nhưng không trộm được chút lực lượng đại đạo, những cường giả liều thử trước đành bỏ cuộc. Trưởng bối đó nói không sai chút nào, nếu bọn họ có thể đối kháng thiên địa tức là mạnh hơn Tiên Đế, đến trình độ đó bọn họ có thể nuốt vào Cửu Giới, cần gì đánh cắp chút lực lượng đại đạo?

Đêm nay, thành Minh Châu. Lý Thất Dạ đứng dưới trời đêm nhìn các đại đạo chảy, nhìn lực lượng tinh thuần kia, nhìn năng lượng tinh khiết kia, môi nở nụ cười.

Lý Thất Dạ nhìn các đại đạo chảy xuôi, thì thào:

– Mỗi thời đại chỉ có giờ phút này là khiến ta trông chờ, khiến trái tim chết lặng của ta đập một nhịp.

Trấn Thế Chân Thần, Dư Thái Quân đứng cạnh Lý Thất Dạ, cũng nhìn các đại đạo chảy.

Dư Thái Quân xem đại đạo chảy, cảm thán rằng:

– Cảnh tượng thế này vô cùng xinh đẹp, khi buổi tối tuyệt đẹp này qua đi, ngay sau đó là cuộc chiến Thiên Mệnh cực kỳ tàn khốc. Thiên Mệnh xuất hiện làm người hưng phấn nhưng cũng là lúc tất cả thiên tài Cửu Giới thổi kèn.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Dù nói sao thì phong cảnh này xem mãi không chán, mỗi thời đại có ý nghĩa khác nhau. Được nhìn cảnh quan như vậy chứng minh ít ra mình còn sống, trái tim còn đang đập.

Trấn Thế Chân Thần nhìn thật lâu, xem rất kỹ, cuối cùng nói:

– Lần này hơi khác biệt.

Trấn Thế Chân Thần sống lâu hơn Dư Thái Quân, kiến thức uyên bác hơn Dư Thái Quân, nên sau khi quan sát kỹ thì nhìn ra một số thứ khác biệt.

Trấn Thế Chân Thần nói như thế khiến Dư Thái Quân cũng nhìn đại đạo chảy xuôi, nhưng không nhìn ra manh mối gì.

Trấn Thế Chân Thần hỏi:

– Cái này có gì khác biệt?

Dư Thái Quân sống không lâu bằng Trấn Thế Chân Thần, chỉ thấy Thiên Mệnh một lần, về kiến thức so với Trấn Thế Chân Thần hơi có chênh lệch.

– Lực lượng, đại đạo, quy tắc thiên địa.

Trấn Thế Chân Thần nhìn chăm chú các đại đạo chảy, chậm rãi nói:

– 60en ó thiếu cái gì, hoặc nó đang phù hợp cái gì. Tóm lại Cửu Giới tụ tập lần này khác với trước kia.

– Ánh mắt Trấn Thế rất sắc bén.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Đời này sẽ khác với trước, không chỉ khác thời đại dĩ vãng, thậm chí không giống các kỷ nguyên đã biến mất. Đây sẽ là thời đại trước giờ chưa từng có, một kỷ nguyên sẽ vì thời đại này mà khác đi.

Trấn Thế Chân Thần bất ngờ hỏi:

– Chúng ta là đỉnh kỷ nguyên sao?

– Không, thời đại của chúng ta chưa đến đỉnh kỷ nguyên.

Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:

– Nhưng thời đại này kỷ nguyên sẽ vì Lý Thất Dạ ta mà khác đi. Ở thời đại này dù không phải đỉnh kỷ nguyên cũng sẽ hơn đỉnh. Thời đại này sẽ đi tới tận cùng thế giới trong tay của ta, kỷ nguyên này sẽ sáng lạn trong tay ta, người đời sau không bao giờ đến độ cao này.

Người khác nghe lời Lý Thất Dạ nói như biên tự diễn, nhưng Trấn Thế Chân Thần cùng Dư Thái Quân nghe lại cảm thấy đương nhiên. Vì bọn họ biết đại nhân vì đến thời đại này mà tích lũy năm tháng vô cùng dài lâu, không ai vạch ra mưu lược khổng lồ xa xôi như hắn.

Đặc biệt là Trấn Thế Chân Thần, gã từng theo Lý Thất Dạ tham gia tiên chiến, hiểu rằng lá bài tẩy trong tay hắn đáng sợ hơn tưởng tượng của bất cứ ai. Đây là lý do tại sao từ vạn cổ Lý Thất Dạ sừng sững đến hiện tại.

Lý Thất Dạ cười thật tơi:

– Đời này ta sẽ không chỉ trở thành Tiên Đế.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

– Với ta đời này Thiên Mệnh chỉ là điểm xuyết.

– Thiên Mệnh chỉ là điểm xuyết!

Nghe câu tuyên bố hào hùng đó, Dư Thái Quân truy tùy Lý Thất Dạ cũng không chịu nổi ngây người. Dư Thái Quân biết Lý Thất Dạ nghịch thiên, nhưng câu ‘Thiên Mệnh chỉ là điểm xuyết’ vẫn làm nàng rung động.

Thiên Mệnh, tuy rằng đây không phải tất cả của Tiên Đế nhưng là tự tin vô địch của Tiên Đế, là chỗ dựa mạnh nhất của Tiên Đế. Bây giờ Lý Thất Dạ nói ‘Thiên Mệnh chỉ là điểm xuyết’, người ngoài nghe câu đó tuyệt đối không tin nhưng Trấn Thế Chân Thần, Dư Thái Quân biết hắn nói thật.

Trấn Thế Chân Thần không kiềm được hỏi:

– Trên Thiên Mệnh còn có thứ khác sao?

– Hoặc có hoặc không, cái này không dễ định nghĩa.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Nhưng trên thời đại này còn có phạm trù thời gian càng rộng lớn, đó là kỷ nguyên.

– Kỷ nguyên!

Trấn Thế Chân Thần cẩn thận nhấm nháp câu nói của Lý Thất Dạ, vì biết ý nghĩa kỷ nguyên là gì.

Kỷ nguyên là phạm trù thời gian, như Lý Thất Dạ nói, kỷ nguyên do vô số thời đại tổ thành.

Như thời gian giản sự, dù là thời đại hiện thời hay thời đại của vị Tiên Đế nào đó, hoặc là toàn thời đại chư đế, thậm chí thời đại khai hoang trước thời chư đế, thời đại hoang mãng càng xa xoi, những thời đại này nằm trong kỷ nguyên.

Tức là kỷ nguyên bao gồm thời đại mãng hoang, thời đại khai hoang, thời đại Cổ Minh, thời đại chư đế hiện tại.

Từng có người nói kỷ nguyên khởi đầu ở thời đại mãng hoang, không thể kiểm chứng cách nói này là thật hay giả, không ai biết điểm bắt đầu thật sự của kỷ nguyên là từ đâu.

Người trầm tĩnh như Dư Thái Quân cũng không nhịn được hỏi:

– Thiên Mệnh chỉ là điểm xuyết, đại nhân định truy tìm lực lượng như thế nào?

Lý Thất Dạ nở nụ cười, nhẹ lắc đầu nói:

– Thanh Phong, ngươi suy nghĩ tận cùng thế giới quá đơn giản. Cuộc chiến chung cực tương lai đâu dễ vậy, chỉ bằng Thiên Mệnh bình thường thì không đủ, nếu không đã chẳng có các vị Tiên Đế, các Tiên Vương người trước ngã xuống, người sau tiến lên trên con đường này. Từng có bao nhiêu Đế Giả kinh diễm, bao nhiêu cự kình vô địch, bọn họ gục ngã trên con đường này. Từng có trận doanh tuyệt thê vô song, từng có liên minh có thể san bằng hết thảy, nhưng đều ngã xuống con đường này.

– Con đường chiến tranh này cực kỳ tàn nhẫn, so với trận chiến tận cùng thế giới thì cuộc chiến Thiên Mệnh, trận chiến cuối cùng của cuộc chiến Thiên Mệnh chỉ là đám con nít chơi bán đồ hàng, không đáng nhắc tới.

Nói tới đây Lý Thất Dạ buông tiếng thở dài.

Dư Thái Quân nói:

– Ta tin tưởng đại nhân có thể cười đến cuối cùng. Đại nhân có vô số con bài chưa lật, có đòn sát thủ duy nhất đủ để hủy diệt hết thảy.

Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:

– Đúng là ta có nhiều vũ khí bí mật, nhưng cái loại bài tẩy này chỉ có hiệu quả với sinh mệnh. Lá bài của ta có thể uy hiếp nhiều tồn tại, Táng Địa hay Tiên Đế thì ta đều nắm chắc sẽ uy hiếp được bọn họ. Thậm chí trên cửu thiên thập địa, ta vẫn có lá bài đối địch với tất cả Đế Tiên Vương. Nhưng chúng nó vô dụng trước tận cùng thế giới.

Trấn Thế Chân Thần không kiềm được xen lời:

– Còn đòn sát thủ duy nhất của đại nhân thì sao?

Trấn Thế Chân Thần nói đòn sát thủ duy nhất là Tinh Trụ, thứ hôm đó Lý Thất Dạ lấy ra uy hiếp Tinh kê Tiên Khoáng
Bình Luận (0)
Comment