Đế Bá

Chương 3295

Âm thanh lạnh lùng này vô cùng giòn giã, cho dù ăn nói hùng hổ thì cũng vô cùng dễ nghe. Tất cả mọi người nhìn lại, chỉ thấy một cô gái đẹp đẽ không ai sánh bằng đang đứng bên ngoài sơn cốc. Cô gái này anh tư vô song, dung nhan khuynh thành, khiến người nhìn thần hồn điên đảo.

- Nữ võ thần Chu Tương.

Nhìn thấy cô gái này, không biết là ai kinh ngạc thốt lên.

- Nữ võ thần đến rồi.

Trong giây lát, tất cả mọi người cảm thấy phấn chấn, nhất là tu sĩ trẻ tuổi thì càng hưng phấn nhìn khuôn mặt xinh đẹp khuynh thành của Vũ Băng Ngưng.

Nữ võ thần Chu Tương, thanh danh hiển hách, ngay cả người chưa từng gặp nàng cũng nghe thấy đại danh của nàng, rất nhiều người rụng rời con tim vì khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế vô song của nàng.

- Đúng như lời đồn. Nữ võ thần không chỉ đạo hạnh cao thâm mà còn đẹp tựa thiên nữ.

Có nam tu sĩ trẻ tuổi thán phục.

Người từng gặp Vũ Băng Ngưng từ lâu đã bị Vũ Băng Ngưng thu hút. Người lần đầu gặp Vũ Băng Ngưng thì không khỏi thất thần, thần hồn điên đảo, quên hết mọi chuyện xung quanh.

Ngay cả Hồi Xuân công tử cũng bị thu hút. Hắn không phải mới gặp Vũ Băng Ngưng, thế nhưng người ưu tú như hắn cũng phải cảm mến người con gái xinh đẹp không ai sánh bằng này.

- Nữ võ thần.

Nhìn thấy Vũ Băng Ngưng đi vào, ngay cả danh túc thế hệ trước cũng phải nể nang Vũ Băng Ngưng.

Không bởi vì Vũ Băng Ngưng xuất thân từ Vũ Đình, cũng không bởi vì Vũ Băng Ngưng là thiên tài của Chu Tương Vũ Đình mà bởi vì khi liên quân tấn công Cuồng Đình đạo thống, Vũ Băng Ngưng là đại biểu cho thế hệ trẻ đi tấn công Cuồng Đình đạo thống.

Xâm nhập vào đạo thống, đừng nói người trẻ tuổi, ngay cả người của thế hệ trước cũng khó mà làm nổi. Thế nhưng Vũ Băng Ngưng lại đi theo liên quân, chỉ bằng việc này thôi cũng xứng đáng khiến người khác tôn kính.

Khi Vũ Băng Ngưng tới gần, Hồi Xuân công tử lập tức đi lên nghênh đón.

- Băng cô nương tới, không thể tự mình đi đón, xin thứ lỗi.

Lúc này, Hồi Xuân công tử mặt mày tươi cười, bày ra dáng vẻ anh tuấn nhất. Nhất là nụ cười mà hắn cho rằng mê người nhất.

Thế nhưng Vũ Băng Ngưng chỉ lạnh lùng nhìn hắn rồi bước chậm tới bên cạnh Lý Thất Dạ.

Thái độ của Vũ Băng Ngưng khiến Hồi Xuân công tử lúng túng, hắn vội vàng nói:

- Ta đã chừa lại sen hậu cho Băng cô nương. Liên hỏa của nó thích hợp để Băng cô nương dội thể hơn ai hết.

- Hỏa Nguyên Chi Liên, nếu như Lý công tử muốn thầu hết thì cứ để hắn sắp đặt.

Vũ Băng Ngưng chỉ nói thờ ơ.

Nói xong, Vũ Băng Ngưng dìu tay Lý Thất Dạ, dáng dấp thân mật, cũng có vẻ nhu thuận, dìu Lý Thất Dạ vào ao sen, dìu từng bước tới cây sen vua.

Trèo lên sen vua, Lý Thất Dạ chỉ tùy ý mỉm cười, không nhìn Hỏa Nguyên Chi Liên quá nhiều mà chỉ nhìn dung nham trong ao.

Trong nháy mắt, khung cảnh trở nên yên tĩnh. Trong giây lát, mọi người đều nín thở, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.

Mọi người ngạc nhiên. Nữ võ thần Chu Tương là nữ thần trong lòng mọi người, có biết bao người điên đảo thần hồn vì nàng ta, có biết bao người vừa gặp đã thương, có biết bao tuấn tài tuổi trẻ cực kỳ mến mộ nàng.

Thế nhưng hôm nay ở trước mặt Lý Thất Dạ thì nữ võ thần lại trở nên cung kính dịu ngoan, hơn nữa còn tự mình dìu hắn trèo lên sen vua, như thể người đàn ông này nói gì thì nàng sẽ nghe theo, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng chống đỡ hắn, là điểm tựa vững chắc nhất của hắn.

Đây là nữ võ thần đấy. Thiên chi kiêu nữ, cành vàng lá ngọc của Chu Tương Vũ Đình, là phượng hoàng trên chín tầng mây, cao quý biết mấy, cao lãnh biết mấy. Không ngờ hôm nay lại ưu ái một tiểu bối vô danh như vậy, nhu thuận với một tiểu bối vô danh như vậy khiến nhiều người không sao nhìn nổi cảnh tượng này.

Trong giây lát, rất nhiều người đố kị nhìn Lý Thất Dạ, rất nhiều người lập tức coi Lý Thất Dạ làm kẻ địch.

Vất vả lấy lại tỉnh táo, Hồi Xuân công tử mặt lúc đỏ lúc trắng. Vừa rồi hắn còn xuân phong đắc ý, ảo tưởng ôm mỹ nhân về nhà. Bây giờ không ngờ Vũ Băng Ngưng lại thân mật với Lý Thất Dạ đến như vậy, nhu thuận với Lý Thất Dạ đến như vậy. Chuyện này lập tức khiến hắn cực kỳ đố kị.

Hồi Xuân công tử liếc mắt ra hiệu với Ngô Luyện ở bên cạnh.

Ngô Luyện là chó săn của Hồi Xuân công tử, nhìn thấy ánh mắt của Hồi Xuân công tử, hắn lập tức tỉnh ngộ, lập tức đứng dậy, quát lớn Lý Thất Dạ:

- Ngươi muốn độc chiếm ao sen hả, đừng nằm mơ ban ngày. Đừng nói Vạn Thọ quốc không cho phép, mà ngay cả những lão tổ có mặt ở nơi này, những thế gia đại giáo có mặt ở nơi này cũng không cho phép! Nơi này không phải là nơi mà ngươi có thể ngang ngược. Dám coi thường các vị lão tổ, nhà ngươi chán sống rồi...

Được Hồi Xuân công tử sai khiến, lá gan của Ngô Luyện cũng lớn hơn.

Trong nháy mắt, "Tư" một tiếng, Ngô Luyện còn chưa nói hết thì Lý Thất Dạ đã duỗi tay, lập tức tóm lấy Ngô Luyện, trực tiếp đè hắn vào trong dung nham.

Khi Ngô Luyện bị đè vào trong dung nham, lập tức hét thảm "A", dung nham lập tức hòa tan một phần cơ thể của hắn, khói xanh bốc lên, phần cơ thể bị hòa tan ngay lập tức bị đốt thành tro.

- Công tử, cứu ta.

Trong nháy mắt, Ngô Luyện sợ hồn bay phách lạc. Hắn không ngờ có mặt Hồi Xuân công tử ở đây, có mặt nhiều danh túc lão tổ ở đây mà Lý Thất Dạ lại dám ra tay dứt khoát như vậy.

- Làm càn, bát nạt Vạn Thọ quốc không người sao?

Lúc này, Hồi Xuân công tử đứng ra, quát lạnh một tiếng.

"Cheng" một tiếng. Hồi Xuân công tử cầm một cây thần kiếm, chỉa thẳng vào Lý Thất Dạ, gầm thét:

- Họ Lý, chờ làm càn, mau chóng thả đệ tử Vạn Thọ quốc ra, bằng không sẽ coi như ngươi tuyên chiến. Vạn Thọ quốc chúng ta nhất định thề không đội trời chung với ngươi! Không chết không thôi!

- Chiến Vạn Thọ quốc các ngươi mà thôi, có gì phải sợ.

Lý Thất Dạ còn chưa nói gì thì Vũ Băng Ngưng đã đứng dậy, nói lạnh lùng:

- Chém ngươi, cần gì công tử ra tay. Ngươi muốn chiến thì mình ta là đủ!

Vũ Băng Ngưng vừa đứng ra, anh tư lăng người, khí chất xinh đẹp của nàng càng thu hút người khác hơn hẳn, càng khiến người khác rung động con tim.
Bình Luận (0)
Comment