Đế Bá

Chương 4170

Mặt Trương Đinh Dục đỏ như gan heo hét to:

- Người của Tẩy Tội thành các ngươi có chuyện gì không làm được? Hừ, tổ tiên của các ngươi đều là tù phạm kẻ ác, làm đủ chuyện xấu xa, thiên phú âm hiểu, chiêu trò gian xảo gì đều có sử dụng. Hừ, lần này chắc chắn là đám tiện dân các ngươi đã bàn bạc từ trước, dùng thủ đoạn âm hiểm gì đó gian lận lừa gạt hết mọi người...

Đám người nhìn nhau, một số khinh thường nhìn Trương Đinh Dục. Mặc dù nhiều học sinh tận đáy lòng coi khinh học sinh Tẩy Tội viện, nhưng lần này Trương Đinh Dục cược thua mà chơi xấu lưu manh như vậy càng khiến người coi khinh.

Bịch!

Trương Đinh Dục chưa nói hết đã bị đạp té xuống đất.

Trương Đinh Dục rống to:

- Ngươi dám đánh ta!?

Người đạp Trương Đinh Dục không phải Lý Thất Dạ mà là Đỗ Văn Nhụy.

Khi Trương Đinh Dục la lớn Đỗ Văn Nhụy lại nhấc chân đạp xuống lưng gã.

Răng rắc!

Trương Đinh Dục hét thảm hộc ngụm máu.

Đỗ Văn Nhụy giẫm lên Trương Đinh Dục, lạnh nhạt nói:

- Người trẻ tuổi có ân oán của người trẻ tuổi, ta làm trưởng bối không can thiệp, các ngươi thích làm gì là chuyện của thanh niên các ngươi. Ngươi chơi xấu lên đầu Tẩy Tội viện chúng ta thì không được, dám chơi dám chịu, ngươi muốn quỵt thì viện trưởng ta đây đành đòi lại công bằng cho học sinh của ta.

Đỗ Văn Nhụy là viện trưởng mà không qúa nổi bật, nhiều học sinh không kính sợ gã, nhưng gã dù gì là viện trưởng, địa vị được bốn học viện lớn công nhận, nên thân phận của gã hoàn toàn không có vấn đề gì.

Trương Đinh Dục chơi xấu không chịu thực hiện đánh cuộc, Đỗ Văn Nhụy làm viện trưởng lấy lại công bằng cho học sinh của mình là hợp lý, không phải gã ỷ lớn hiếp nhỏ.

Bây giờ Đỗ Văn Nhụy đứng ra đòi công bằng, học sinh học viện khác không thấy có gì kỳ.

Trương Đinh Dục hét to:

- Ngươi... ngươi... ngươi dám đánh ta? Ta... ta... ta là học sinh Thự Quang Đông Bộ. Nếu... nếu... nếu ngươi dám đụng vào ta thì... thì Thự Quang Đông Bộ chúng ta sẽ không tha cho Tẩy Tội thành!

Đỗ Văn Nhụy không hề sợ, cười nói:

- Thự Quang Đông Bộ phải không? Cũng tốt, ta tìm chút thời gian đi uống trà với Thừa Văn huynh, thảo luận xem Thừa Văn huynh dạy dỗ học sinh thế nào mà thua còn chơi xấu, đây là truyền thừa của Thự Quang Đông Bộ sao?

Một số học sinh lớn tuổi lạnh lùng nhìn Trương Đinh Dục.

- Vô tri!

Đặc biệt học trưởng đến từ Thự Quang Đông Bộ khinh thường liếc Trương Đinh Dục như xem đồ ngốc.

Mặc dù Tẩy Tội viện là học viện nhỏ không tiếng tăm gì, nhưng lịch sử của nó ngang bằng bốn viện lớn, còn là do Thủy Tổ Viễn Hoang Thánh Nhân xây dựng.

Học viện nhỏ như Tẩy Tội viện không giống học viện do hậu nhân hay Chân Thần cường đại nào xây dựng. Nói cách khác hậu nhân cường đại nào đó xây học viện nhỏ là loại trường ngoại lề.

Tẩy Tội viện là học viện thật sự, dù nó nằm trong Tẩy Tội thành, dù học sinh Tẩy Tội viện thường bị người khinh thường, cười nhạo là hậu đại của tù phạm kẻ ác nhưng địa vị, lịch sử của Tẩy Tội viện được bốn viện lớn thừa nhận.

Rõ ràng nhất là viện trưởng Đỗ Văn Nhụy, ngồi ngang hàng với viện trưởng bốn viện lớn. Dù đạo hạnh của Đỗ Văn Nhụy không cao, dù gã hiền hòa gần gũi, trong mắt nhiều người trông không giống viện trưởng.

Nhưng tính địa vị, thân phận thì Đỗ Văn Nhụy ngang hàng với viện trưởng bốn viện lớn. Như Đỗ Văn Nhụy nói Thừa Văn huynh là viện trưởng Thự Quang Đông Bộ, từng cùng ngồi uống trà với gã.

Viện trưởng của những học viện nhỏ, học viện không chính thức không có tư cách ngang hàng với viện trưởng bốn viện lớn.

Nên học sinh là học sinh, viện trưởng là viện trưởng. Mặc kệ Trương Đinh Dục là học sinh ưu tú cỡ nào thì gã chỉ là học sinh. Dù Đỗ Văn Nhụy kém cỏi cỡ nào vẫn là viện trưởng.

Ngẫm lại Thánh Sương Chân Đế Bắc Viện đi, nàng mạnh không? Thân phận cao thượng không? Nhưng là học sinh, nàng tôn trọng gọi Đỗ Văn Nhụy một tiếng viện trưởng.

Giờ Trương Đinh Dục ăn vạ, còn dám lôi Thự Quang Đông Bộ của mình ra, trong mắt nhiều người là cách làm ngu xuẩn. Viện trưởng Đỗ Văn Nhụy mà méc viện trưởng Thự Quang Đông Bộ một tiếng là Trương Đinh Dục sẽ bị đuổi ra học viện.

Đỗ Văn Nhụy cười nói:

- Ta không ỷ lớn hiếp nhỏ, hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn thực hiện cá cược, hai là ta đạp ngươi thành thịt nát. Yên tâm, bên Thự Quang Đông Bộ thì Tẩy Tội viện chúng ta sẽ cho Thừa Văn huynh lời giải thích.

Đừng nhìn Đỗ Văn Nhụy ngày thường bình dị gần gũi, thân thiện hiền hòa nhưng khi hành động thì không hiền lành gì, cũng là loại người tâm ngoan thủ lạt.

Mọi người nhìn Trương Đinh Dục, bọn họ hiểu viện trưởng Đỗ Văn Nhụy có đạp nát Trương Đinh Dục thì gã chết vô ích, ai đòi lại công bằng cho gã? Là Trương Đinh Dục chơi xấu trước, Đỗ Văn Nhụy làm viện trưởng Tẩy Tội viện đòi lại công bằng cho học sinh của mình là lẽ đương nhiên.

Mặt Trương Đinh Dục lúc xanh lúc trắng, gã đã nhận ra sự việc nghiêm trọng, giờ mà muốn ăn quỵt Tẩy Tội viện là không được.

Trương Đinh Dục trắng mặt biểu tình cực kỳ khó xem cắn răng nói:

- Được, ta... ta... ta bò.

Trương Đinh Dục không có sự lựa chọn, gã phải thực hiện cá cược không thì sẽ bị Đỗ Văn Nhụy đạp nát thật, chết uổng.

Đỗ Văn Nhụy nhấc chân đạp trên người Trương Đinh Dục, cười nói:

- Vậy mới phải, có chút bộ dáng học sinh Thự Quang Đông Bộ.

Mặt Trương Đinh Dục đỏ như gan heo trước mắt bao người, biểu tình cực kỳ khó xem. Bò một vòng trong sơn cốc, còn sủa như chó trước đám đông thì rất nhục, nhưng gã không chịu làm thì không được.

Trương Đinh Dục nhanh chóng bò quanh sơn cốc, sủa vài tiếng rồi lủi đi nhanh. Trương Đinh Dục ước gì mặt đất nứt ra cái khe để gã chui vào, gã không còn mặt mũi nào tiếp tục ở đây.

Lúc sau chạy đi Trương Đinh Dục độc ác trừng nhóm Lý Thất Dạ:

- Chúng ta chưa xong!

Nhìn Trương Đinh Dục chạy trốn, mọi người thu về tầm mắt. Một số người lắc đầu, không ngờ Trương Đinh Dục gặp kết cục như vậy.

Đỗ Văn Nhụy cười nói với nhóm Triệu Thu Thực vẫn đang ngây người:

- Chúng ta đi thôi.

Nhóm Triệu Thu Thực như nằm mơ, ngơ ngác đứng tại chỗ. Bọn họ không ngờ sẽ thắng Trương Đinh Dục, càng giống mơ hơn là mỗi người được một trái Bạch Hào Lang Gia quả. Ba người Triệu Thu Thực tự hái Bạch Hào Lang Gia quả thì tổng cộng được hai trái.

Được một trái đối với nhóm Triệu Thu Thực đã là chuyện không dám mơ, bây giờ mỗi người được một trái thì như trời ban.
Bình Luận (0)
Comment