Đế Bá (Dịch)

Chương 1417 - Chương 1417 - Thiên Huyền Lão Nhân (1)

Chương 1417 - Thiên Huyền Lão Nhân (1)
Chương 1417 - Thiên Huyền Lão Nhân (1)

Huyết Ma tộc, đây là một chi cường đại nhất trong Huyết tộc, có thể nói, Huyết Ma tộc tại Nam Xích Địa có được lực ảnh hưởng rất cường đại. Huyết Ma tộc tại Nam Xích Địa có ba mươi lăm đại truyền thừa, có mười bốn đại quốc, hơn nữa đã từng đi ra ba vị Tiên Đế!

Mà Bán Nguyệt Huyết tộc, liền là một trong ba mươi lăm đại truyền thừa của Huyết Ma tộc, có thể nói, bọn hắn tại Nam Xích Địa có được đầy đủ lực ảnh hưởng. - Vậy thì thế nào?

Lý Thất Dạ không hứng thú lắm, cũng chẳng muốn lại nhìn nhiều Bán Nguyệt công chúa một chút.

Bán Nguyệt công chúa lạnh lùng nói ra:

- Nếu như bản công chúa muốn gây bất lợi cho ngươi, không cần bản công chúa tự mình xuất thủ, chỉ cần bản công chúa nói một câu, toàn bộ Nam Xích Địa, không có ngươi nơi sống yên ổn, thậm chí để ngươi sống không bằng chết! - Được rồi, ý tứ của ngươi ta hiểu được, ngươi nói nhảm ta cũng nghe đến.

Lý Thất Dạ uống rượu, lười biếng nói ra:

- Thừa dịp ta còn không có động sát tâm, cút đi cho ta.

- Ngươi…

Bán Nguyệt công chúa sắc mặt đại biến, lập tức đứng lên, trong đôi mắt đẹp lộ ra sát ý. Nhưng mà, Lý Thất Dạ lại ngay cả hứng thú liếc nhìn nàng một cái cũng không có.

Lý Thất Dạ chậm rãi uống rượu lâu năm, nhẹ nhàng hớp lấy, là nhàn nhã như vậy, là tự tại như vậy, ở thời điểm này, trong mắt của hắn không có Bán Nguyệt công chúa.

Cuối cùng, Bán Nguyệt công chúa còn không có động thủ, nàng hô hấp một hơi thật sâu. Chậm rãi nói ra:

- Ngươi tốt nhất cân nhắc. Nếu như ngươi nghĩ thông suốt, tùy thời có thể tới tìm ta. Nếu như ngươi muốn cưới Diệp Sơ Vân, Bán Nguyệt Huyết tộc ta tuyệt đối có thể giúp ngươi một tay.

Sau khi nói xong, nàng xoay người rời đi, chớp mắt liền biến mất.

Bán Nguyệt công chúa rời đi, Lý Thất Dạ chỉ là nở nụ cười, nhàn nhạt nói ra:

- Cũng coi là một người thông minh.

Nói xong, tiếp tục uống rượu, cộp cộp nhai lấy quà vặt.

Qua một hồi lâu, rượu uống nửa ấm, lúc này Lý Thất Dạ mới chậm ung dung nói:

- Được rồi, ngươi có thể lên, chớ né ở phía dưới.

Tiếng bước chân vang lên, dưới lầu đi lên một người, chính là lão nhân thần bí đầu mang mũ giấy kia.

Lão nhân thần bí cũng không hề rời đi, hắn là lưu ở dưới lầu, đối với hắn mà nói, không có mệnh lệnh của Lý Thất Dạ hắn là không dám rời đi.

Lão nhân thần bí đi lên, đứng ở trước mặt Lý Thất Dạ, thần thái hết sức khó xử, đôi tay hắn cũng không biết để ở nơi đâu tốt.

Lão nhân thần bí này rất cường đại, thậm chí ở niên đại của hắn, hắn là nhân vật giậm chân một cái liền phong vân thất sắc, nhưng mà lúc này, ở trước mặt Lý Thất Dạ, hắn không dám có chút lỗ mãng.

Lý Thất Dạ nhìn lấy lão nhân thần bí, nói ra:

- Ta cảm thấy lá gan của ngươi thật không nhỏ, ta chạy tới nơi đâu, ngươi cũng đi theo chạy tới nơi đó, còn đào không ít đồ vật của ta.

- Đại nhân, tiểu nhân chỉ là đi theo phía sau đại nhân nhặt điểm vụn vặt, đại nhân bớt giận.

Lão nhân thần bí vội phục bái nói.

- Được rồi, đứng lên đi, nếu như ta thật trách cứ ngươi, tại Chư Thiên Động liền sẽ không tha con chuột nhỏ ngươi rồi, nếu như ta muốn giết ngươi, thời điểm tại Thiên Nhai cũng có thể giết ngươi.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng khoát tay, nói ra.

- Tạ đại nhân long ân.

Lão nhân bái một cái, nói ra:

- Lão tiểu nhân thời điểm ở Thiên Nhai cũng không có thể nhận ra đại nhân, có đắc tội chỗ, xin đại nhân giáng tội.

- Không biết không tội.

Lý Thất Dạ nói ra:

- Bất quá, ngươi cũng là có bản sự cao minh, vậy mà ở trong thời gian ngắn như vậy đào ra lai lịch của ta, vậy mà đoán được lai lịch của ta.

Lão nhân thần bí cười khan một cái, vội nói ra:

- Tiểu nhân từ nhỏ liền là sùng bái đại nhân, đặc biệt là tại Chư Thiên Động đại nhân tha tiểu nhân một mạng, tiểu nhân càng là đối với đại nhân nhân từ ấn tượng không thể xóa nhòa. Thiên Nhai gặp một lần, tiểu nhân lòng còn nghi vấn, cho nên ngược dòng tìm hiểu một chút chuyện cũ, trong nội tâm liền có suy đoán, tiểu nhân chỉ là không dám mạo hiểm phạm đại nhân, cho nên một mực không dám chứng thực. - Được rồi, ta cũng không trách ngươi, năm đó ngươi có thể tiến vào Chư Thiên Động của ta, cũng coi là một loại duyên phận.

Lý Thất Dạ khoát tay áo, nói ra:

- Ngươi một mực khảo cứu lấy sự tích của ta, có thể dấu diếm được cặp mắt của ta sao? Nếu như ta muốn tiêu diệt ngươi, chỉ một câu mà thôi.

Lão nhân thần bí thần thái có chút xấu hổ, cười khan một tiếng, nói ra:

- Đại nhân vạn thế vô địch, tiểu nhân cũng chỉ là đi kiểm tra một chút di tích cổ của đại nhân mà thôi. Năm đó đại nhân cùng Hắc Long Vương bao trùm cửu thiên, tiểu nhân cũng không dám lỗ mãng, chỉ ở xa xa liếc mắt nhìn. - Ngươi đã biết ta là ai, ngươi hẳn phải biết cấm kỵ của ta.

Lý Thất Dạ uống rượu, nhàn nhã nói ra.

Lão nhân thần bí vội nói:

- Tiểu nhân minh bạch, tiểu nhân tuyệt đối sẽ không cùng người thứ ba nói sự tình của đại nhân, tiểu nhân có thể lấy chân mệnh thề!

Lão nhân thần bí nói lời này cũng không phải là nói đùa, đích thật là lấy chân mệnh phát thệ.

Lý Thất Dạ vỗ vỗ cái bàn, để lão nhân thần bí ngồi xuống, sau khi lão nhân thần bí ngồi xuống, Lý Thất Dạ nhìn hắn một cái, nói ra:

- Nếu như ta nhớ không lầm, năm đó ngươi gọi Thiên Huyền Thiếu Đế đúng không.

Lão nhân thần bí cười khan một tiếng, nói ra:

- Hồi đại nhân, năm đó ta là tuổi nhỏ vô tri, lại bởi vì địa phương xuất thân là Khiếu Thiên Huyền Sơn, cho nên tự xưng Thiên Huyền Thiếu Đế. Năm đó ta tuổi nhỏ, muốn cùng Cố Tôn tranh giành Tiên Đế, nhưng về sau minh bạch Ngâm Thiên Tiên Đế mới là người đại nhân lựa chọn, cho nên, tiểu nhân tự biết không dám cùng đại nhân tranh giành thiên mệnh, cho nên đổi tên Thiên Huyền lão nhân.

Ngâm Thiên Tiên Đế là Tiên Đế trước Đạp Không Tiên Đế, xuất thân từ Kỳ Trúc Sơn!

- Cố Tôn cũng có tư cách làm Tiên Đế?

Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:

- Ta không bắt hắn đi lấp Hải Nhãn, hắn liền muốn cám ơn trời đất! Hắn cũng dám chạy đến xưng thiên mệnh sở quy!

Lão nhân thần bí, cũng chính là Thiên Huyền lão nhân cười khan một tiếng, trong này ân oán mặc dù hắn biết một chút, nhưng mà, hắn không dám đi bình luận, bởi vì trong này liên quan đến cấm kỵ của Âm Nha! - Xem ra, những năm này ngươi lại chạy không ít địa phương nha, có phải địa phương ta đã từng đi qua ngươi đều muốn đào móc một lần hay không?

Lý Thất Dạ nhìn lấy Thiên Huyền lão nhân nói ra.

Thiên Huyền lão nhân hết sức khó xử, cười khan một tiếng, lão thủ xoa xoa quần áo, nói ra:

- A, a, a, tiểu nhân không có ý tứ mạo phạm thần uy của đại nhân, chỉ là, chỉ là, tiểu nhân có chút bệnh vặt, cho nên nhịn không được đi theo dấu chân của đại nhân.

Nguyên lai, Thiên Huyền lão nhân là một con chuột thành tinh, chuột tinh thành đạo. Ở thời điểm hắn còn không có chân chính cường đại, có một lần hắn nhân duyên tế hội, vậy mà chạy tới Chư Thiên Động của Lý Thất Dạ, hắn bị Lý Thất Dạ làm Âm Nha bắt được.

Bình Luận (0)
Comment