Đế Bá (Dịch)

Chương 1774 - Chương 1774 - Thành Thiên Đằng

Chương 1774 - Thành Thiên Đằng
Chương 1774 - Thành Thiên Đằng

Lịch đại tiên hiền thành Thiên Đằng làm như thế, trừ là đề phòng ngoại nhân ra, cũng phòng ngừa có đệ tử tông môn làm loạn.

Trên thực tế, lịch đại tiên hiền thành Thiên Đằng cho dù không xây dựng cấm chế, muốn xâm lấn tổ đằng là chuyện không có khả năng. Tổ đằng là cường đại tới mức không tưởng tượng nổi.

Cho dù thế hệ thực sự nghịch thiên có thể xâm lấn một chiếc lá một cành cây của tổ đằng, nhưng mà không thể xâm phạm rễ chính của tổ đằng, chớ nói chi là xâm nhập vào khu vực trọng yếu trong đó.

Đương nhiên, đối với Lý Thất Dạ mà nói tất cả không thành vấn đề, thế gian trừ Trường Sinh Thảo, không có gì trân quý hơn Vạn Thế Thụ.

Quan trọng hơn là, Vạn Thế thụ chui vào tổ đằng cũng không có ác ý, là mang theo sinh cơ phồn vinh mạnh mẽ, đây là lực lượng trường sinh, lực lượng như thế đối với tổ đằng mà nói cũng là thứ có thể ngộ mà không thể cầu.

Không hề nghi ngờ, đối với Vạn Thế Thụ xâm lấn, tổ đằng cũng không cự tuyệt, trái lại đối với loại lẻn vào vô thanh vô tức này càng hoan nghênh.

Lý Thất Dạ mượn Vạn Thế Thụ chẩn đoán bệnh tổ đằng, trải qua một phen cẩn thận chẩn đoán bệnh, Lý Thất Dạ lắc đầu, thì thào nói:

- So với ta tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn.

Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ thu hồi Vạn Thế Thụ, hắn tươi cười ra khỏi phòng, đứng tại biên giới lá cây.

Lý Thất Dạ nhìn qua từng cung điện và thành trì trên bụi mây, nhìn thấy các ngọn núi được dời tới, nó được an trí trên lá cây cực lớn của tổ thụ.

Nhìn qua thế giới ly kỳ trước mặt, Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt một tiếng, cuối cùng chỉ có thể cảm khái nói:

- Bất luận là tồn tại cỡ nào, trên thế giới này không có lục bình không rễ.

Lý Thất Dạ đứng ở nơi đó, nhìn ra chân trời, nghĩ rất nhiều, về phần Thiên Linh Giới này không ai hiểu rõ hơn hắn cả.

Cũng như hắn nói với Khổng Cầm Như, hắn cũng không đồng ý nhân tộc tiếp tục ở lại Thiên Linh Giới. Tại Thiên Linh Giới này, đối với nhân tộc mà nói chính là lục bình không rễ.

Trong tương lai có một ngày nhân tộc Thiên Linh Giới sẽ phát hiện, đây không phải thế giới của bọn họ, bọn họ sẽ phát hiện, nhan tộc tại Thiên Linh Giới chỉ là khách qua đường, thậm chí còn không bằng cả khách qua đường.

Lý Thất Dạ xem ra, nhân tộc tại Thiên Linh Giới đâu chỉ không băng cả khách qua đường, nhân tộc tại nơi này chính là cô nhi, chính là con mồ côi, tại thế giới này nhân tộc không có bất cứ che chở hay bảo hộ nào cả.

Thiên Linh Giới, đây không phải thế giới nhân tộc, nơi này là thế giới của Mị Linh, đây là thế giới của Thụ tộc, đây là thế giới của Hải Yêu, thế giới này cho tới bây giờ chưa từng lưu cái gì cho nhân tộc.

Đương nhiên, rốt cuộc là ở lại Thiên Linh Giới hay dời xa Thiên Linh Giới, đây là lựa chọn của mỗi người, bọn họ có quyền lưu lại, cũng có quyền lựa chọn dời xa, đối với chuyện này, trăm ngàn năm qua Lý Thất Dạ đều lười đi hỏi nhiều, dù sao có nhiều thứ không phải nhiều người hiểu, chỉ có đi đến một ngày như vậy bọn họ sẽ hiểu.

Đương nhiên, thực sự tới ngày đó, bọn họ sẽ phải đối mặt với lựa chọn của mình.

Lý Thất Dạ đứng ở nơi đó, cũng không biết qua bao lâu, Đằng Tề Văn trở về, hắn đứng bên người Lý Thất Dạ, không dám quấy rầy Lý Thất Dạ, qua một hồi lâu thì Đằng Tề Văn lúc này mới nhẹ nhàng nói ra: - Tiên sinh, sư tôn ta đã tới.

Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, tùy ý cười cười, nói ra:

- Ngươi có nghĩ tới hay không, thực có một ngày, tổ đằng sụp đổ, thành Thiên Đằng sẽ đi đường nào?

Lý Thất Dạ nói lời này làm nội tâm Đằng Tề Văn chấn động, hắn lui về phía sau một bước, chuyện đáng sợ như thế hắn chưa từng suy nghĩ, hoặc là nói hắn không dám nghĩ bất kính về tổ tiên. - Tiên sinh chuyện đó là điềm xấu.

Cuối cùng Đằng Tề Văn cười khan một tiếng, vội vàng nói.

Lý Thất Dạ nhìn qua, nhàn nhạt nói:

- Ta chỉ là trần thuật tình hình thực tế mà thôi, có cái gì điềm xấu, cho dù tổ thụ sống lại, cũng có một ngày chết héo! Thế gian khó có thứ gì trường sinh! Cho dù là tổ đằng cũng không ngoại lệ. Tại Thiên Linh Giới này, tổ thụ chết cũng không phải một hai gốc, truyền thừa thụ tổ sụp đổ cũng không phải ít.

Lý Thất Dạ nói như vậy lập tức làm cho Đằng Tề Văn đáp không được, thoáng cái làm nội tâm của hắn rối loạn. Nói như vậy nếu như nói lời này bị lão tổ thành Thiên Đằng nghe được, chỉ sợ sẽ trách móc, tuy Đằng Tề Văn hắn không muốn nghĩ tới chuyện này.

Nhưng trên thực tế Lý Thất Dạ lại nói không sai, hắn chỉ nói tình hình thực tế mà thôi, ngày đó cuối cùng sẽ tới, nhưng mà đối với hắn mà nói ngày đó rất xa xôi rất xa xôi, hắn tuyệt đối không sống tới ngày đó.

Lúc này Lý Thất Dạ quay người trở về, Đằng Tề Văn phục hồi tinh thần lại, vội vàng đi mau.

Trong phòng đã có một lão giả đang chờ, lão giả này có điểm khác biệt, tuy hắn là thân người, cũng có thân thể huyết nhục, nhưng mà hắn có một tay vẫn bảo trì bổn nguyên Thụ tộc, tay phải hắn nhìn như không thực, giống như gỗ khắc thành. - Huyền Mộc Áo Thủ.

Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn lão giả này tay phải, nhàn nhạt địa vừa cười vừa nói:

- Có thể phản tổ như thế, chuyện này nói rõ ngươi chính là thành chủ thành Thiên Đằng.

Lý Thất Dạ một câu nói toạc ra lai lịch của mình, làm cho lão giả này cũng chấn động, tay phải của hắn phản tổ ai cũng nhìn ra, nhưng mà rất ít người biết rõ huyền bí phản tổ này là gì.

Nhưng mà Lý Thất Dạ là người ngoài, vậy mà một câu nói toạc ra làm hắn chấn động là đương nhiên.

- Tiên sinh, đây là sư phụ ta, cũng là thành chủ thành Thiên Đằng hiện tại.

Đằng Tề Văn cũng bị Lý Thất Dạ làm dọa sợ hãi, hắn phục hồi tinh thần lại, giới thiệu cho Lý Thất Dạ.

Mặc dù nói sư phụ Đằng Tề Văn là thành chủ thành Thiên Đằng, nhưng mà lúc này hắn vô cùng khách khí và cung kính, khom người với Lý Thất Dạ, nói ra:

- Tôn giá nhất định dược sư tuyệt thế vô song mà đồ nhi ta nói...

Nhìn qua thành chủ thành Thiên Đằng, nhưng nhìn qua Đằng Tề Văn thì Lý Thất Dạ cười lên, nói:

- Đây là đại truyền thừa, đúng là không dễ, mà vị trí thành chủ thành Thiên Đằng lại càng khó có được.

Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, thành chủ thành Thiên Đằng cùng Đằng Tề Văn cũng kinh ngạc, đối với Lý Thất Dạ nói lời này bọn họ không hiểu rõ. Bọn họ cũng không biết, thái độ và tư thái của bọn họ đã tranh giành cho thành Thiên Đằng quá nhiều, có thể nói thái độ và tư thái của bọn họ đã cứu vãn không biết bao nhiêu mạng người. - Nghe tiểu đồ nói, tiên sinh dược sư vô song, nguyện diệu thủ hồi xuân giải lo cho thành Thiên Đằng.

Cho dù thành chủ thành Thiên Đằng có chút sờ không được ý nghĩ, nhưng mà vẫn không mất cung kính, bái với Lý Thất Dạ một cái.

Bất luận là thời đại gì, bất luận là địa phương nào, dược sư cường đại đều có thân phận tôn quý, đặc biệt là dược sư có thể nghịch thiên tục thọ càng có quyền nói chuyện cực cao, câu nói đầu tiên có thể hiệu lệnh cường giả cửu thiên thập địa.

Bình Luận (0)
Comment