Đế Bá (Dịch)

Chương 1782 - Chương 1782 - Năng Lực Đằng Tề Văn (1)

Chương 1782 - Năng Lực Đằng Tề Văn (1)
Chương 1782 - Năng Lực Đằng Tề Văn (1)

- Nếu như các ngươi không phải con cháu tổ đằng, ta tin tưởng tổ đằng một cước đạp chết toàn bộ các ngươi ngay, quả thực chính là sâu mọt, ký sinh trùng!

Lý Thất Dạ nói câu này rất cay nghiệt.

Bị Lý Thất Dạ khiển trách như vậy, Đằng Tề Văn trong khoảng thời gian ngắn sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, hắn trong khoảng thời gian ngắn quên phản bác thế nào.

- Ta, ta, chúng ta có là thời gian --

Cuối cùng Đằng Tề Văn có chút lực lượng chưa đủ nói ra, trên thực tế hiện tại hắn cũng không biết chuyện này có thật hay không, nếu như Lý Thất Dạ nói là thật, bọn họ chẳng có bao nhiêu thời gian. - Có thời gian?

Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:

- Ngươi cảm thấy đám lão tổ thành Thiên Đằng nói lời này bao nhiêu lần rồi, nói bao lâu? Sau thời đại Bất Tử Tiên Đế chấm dứt cho tới ngày hôm nay, ngươi dùng ngón tay đi đếm một chút đã qua bao nhiêu thời đại? - Đám lão tổ các ngươi chỉ là một đám chỉ biết nói miệng, chưa bao giờ dùng hành động thực tế để chứng minh, là một đám phế vật!

Nói đến đây, Lý Thất Dạ cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:

- Ngươi có thể mang những lời của ta nói một chữ không lọt thuật lại cho bọn chúng. Nói cho bọn chúng biết, bọn chúng chỉ là một đám miệng lưỡi, một đám ký sinh trùng vô dụng! Cường đại hơn thì thế nào, cầm Thiên Đằng Hồ của tổ đằng kéo dài tánh mạng, cái rắm gì cũng không làm, không có gì phế vật hơn so với bọn chúng.

Lý Thất Dạ khinh thường như thế này nhưng không thể làm Đằng Tề Văn kích thích, hắn há miệng muốn phản bác Lý Thất Dạ, nhưng mà miệng há ra thật lâu nhưng chẳng thể nói được cái gì.

Lúc này Đằng Tề Văn cảm giác mình hoàn toàn vô lực phản bác Lý Thất Dạ, một chút lực lượng cũng không có.

- Nếu như lúc này ta không muốn lấy Thiên Đằng Hồ tục thọ cho Khổng Tước Thụ, ta căn bản chẳng muốn tới thành Thiên Đằng, tổ đằng các ngươi sống hay chết liên quan gì tới ta, nói khó nghe một chút, nếu như không vì tục thọ cho Khổng Tước Thụ, cho dù lão tổ các ngươi cầm Thiên Đằng Hồ quỳ tới cầu ta, ta cũng chẳng để ý tới chuyện chó má của thành Thiên Đằng các ngươi!

Nói đến đây, Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn qua Đằng Tề Văn.

Đằng Tề Văn trong khoảng thời gian ngắn ngơ ngác đứng đó, thật lâu nói không ra lời, chớ nói chi là đi phản bác Lý Thất Dạ. Giờ này phút này hắn cảm thấy tất cả lời nói đã vô lực.

Bởi vì Lý Thất Dạ nói đã đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong lòng của hắn, hoặc là Lý Thất Dạ nói đúng, thành Thiên Đằng chưa bao giờ cố gắng qua, chưa bao giờ cân nhắc vì tổ đằng.

Lý Thất Dạ nói chuyện này ảnh hưởng tới nơi sâu nhất của Đằng Tề Văn, đây không phải là nói sâu Thiên Đằng Tổ, đây chính là vạch sẹo của Thiên Đằng Tổ ra. - Chúng ta cũng không phải phế vật, không phải ký sinh, không phải sâu mọt trên tổ đằng.

Cuối cùng nhất Đằng Tề Văn nói một câu như thế.

Lý Thất Dạ nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói:

- Trong mắt của ta, không khác bao nhiêu đâu. Nếu như không phải phế vật, không phải sâu mọt, đó là cái gì? Lão già của thành Thiên Đằng các ngươi chỉ biết miệng lưỡi mà thôi. Nếu như không phải phế vật, không phải sâu mọt, vậy làm cho con cháu, làm cho tổ đằng xem đi.

Đằng Tề Văn hít sâu một hơi, cuối cùng nhất hắn khom người cúi chào, nói ra:

- Tiên sinh, ngươi chờ, trong vòng hai ngày thành Thiên Đằng sẽ cho ngươi một đáp án!

Nói xong hắn xoay người rời đi, lúc này hắn rất kiên định, bước đi rất vững vàng.

Lý Thất Dạ chỉ cười cười, nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không quan tâm chút nào.

Trong mắt Lý Thất Dạ xem ra, Đằng Tề Văn phải đi tìm viện binh cũng tốt, đi thuyết phục lão tổ thành Thiên Đằng cũng được, bất kể là cái gì, đối với Lý Thất Dạ mà nói những chuyện này không trọng yếu, thời gian vừa quá, hắn sẽ đi lấy Thiên Đằng Hồ, nên làm cái gì thì làm cái gì.

Sau khi Đằng Tề Văn rời đi, cả hòn đảo yên tĩnh, cũng không có đệ tử thành Thiên Đằng tới bắt Lý Thất Dạ, xem ra Đằng Tề Văn cũng không phải đi tìm đám lão tổ bắt Lý Thất Dạ.

Trời còn chưa tối, vào lúc chạng vạng ngày hôm sau Đằng Tề Văn vội vàng trở về, thần thái của hắn tiều tụy, nhưng mà trong mắt sáng ngời, tràn ngập sinh cơ. - Tiên sinh, lão tổ chúng ta đã đáp ứng, đồng ý giao dịch với tiên sinh, chỉ cần tiên sinh chữa tốt cho tổ đằng, Thiên Đằng Hồ chính là của tiên sinh.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ, Đằng Tề Văn hít sau một hơi nói với Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ nhìn qua Đằng Tề Văn, lãnh đạm nói:

- Xem ra, ta phải lau mắt nhìn vào ngươi rồi, vậy mà có thể nhanh chóng thuyết phục đám lão đầu thành Thiên Đằng, đây cũng không phải chuyện dễ dàng. Đây là cần quyết tâm rất lớn. - Đây là công lao của sư tôn.

Đằng Tề Văn thở dài, cũng không có kiêu ngạo. Cũng không có đắc ý, nói ra:

- Ta làm tất cả chỉ vì ta là đệ tử thành Thiên Đằng cần làm mà thôi.

- Rất tốt, tương lai thành Thiên Đằng nếu được ngươi dẫn dắt, tất nhiên có thể làm nên sự nghiệp lớn.

Lý Thất Dạ nhìn Đằng Tề Văn, gật đầu nói.

Đằng Tề Văn cũng không có bởi vì Lý Thất Dạ tán thưởng mà kiêu ngạo, hắn khom người nói ra:

- Không biết tiên sinh khi nào trị liệu tổ đằng?

- Ngay lúc này.

Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:

- Thời gian không đợi người. Tốc chiến tốc thắng, chuyện nơi này nên chấm dứt.

Đằng Tề Văn giật mình một hồi, thật không ngờ Lý Thất Dạ nhanh như thế, tin tưởng như vậy, phải biết rằng, tai nạn tổ đằng đã từng có không ít dược sư cường đại thử qua, nhưng chưa từng có ai thành công.

Lý Thất Dạ nhìn Đằng Tề Văn, nói ra:

- Bảo lão tổ của ngươi chuẩn bị một chút đi, ta muốn đi đi cầm địa trị liệu tổ đằng.

Đằng Tề Văn hít một hơi. Cuối cùng gật gật đầu, ghi nhớ lời Lý Thất Dạ.

Cuối cùng nhất thành Thiên Đằng cũng rất nhanh đáp ứng, Lý Thất Dạ tùy thời có thể động thủ, thành Thiên Đằng cũng mở cấm địa cho Lý Thất Dạ.

Lịch đại tiên hiền thành Thiên Đằng đã cố gắng qua, bố trí cấm chế cường đại trên từng tấc đất tổ đằng, nếu như không có thành Thiên Đằng đồng ý, ngoại nhân tới thành Thiên Đằng nửa bước khó đi, chớ nói chi là tiến công thành Thiên Đằng.

Lúc này thành Thiên Đằng hành động và trả lời cực nhanh, cũng không biết Đằng Tề Văn du thuyết thành công thế nào.

Đối với hắn một vãn bối mà nói có thể trong hai ngày ngắn ngủi làm thành như thế. Có thể nói là rất tốt rồi.

Đương nhiên Lý Thất Dạ sẽ không đi quan tâm chuyện như vậy, đây chỉ là chuyện trong thành Thiên Đằng mà thôi, đối với hắn mà nói, chỉ cần hắn chữa tốt cho tổ đằng, lấy được Thiên Đằng Hồ, chuyện khác không quan hệ tới hắn.

Sau khi thành Thiên Đằng chuẩn bị thỏa đáng, Đằng Tề Văn cùng thành chủ thành Thiên Đằng dẫn Lý Thất Dạ tiến vào cấm địa thành Thiên Đằng.

Trên thực tế lúc này Đằng Tề Văn có thể du thuyết thành công, nguyên nhân rất lớn là do sư tôn hắn là thành chủ thành Thiên Đằng tương trợ, không có thành chủ thành Thiên Đằng tương trợ, Đằng Tề Văn một vãn bối muốn nói phục lão tổ thành Thiên Đằng là chuyện không đơn giản.

Bình Luận (0)
Comment