Đế Bá (Dịch)

Chương 1899 - Chương 1899 - Tình Này Đã Trở Thành Hồi Ức (2)

Chương 1899 - Tình Này Đã Trở Thành Hồi Ức (2)
Chương 1899 - Tình Này Đã Trở Thành Hồi Ức (2)

Tâm cao so với trời, mệnh bạc như giấy, tại thời đại xán lạn này, khi vẫn còn là tiểu cô nương Hồng Thiên nữ đế đích thật là không dễ dàng, cùng với vô số thiên tài khi xuất, tư chất của nàng là không đáng để nói, cũng không đáng để nhắc tới.

Thế nhưng, cứ như vậy ở dưới đại thế rực rỡ, tiểu cô nương này lập chí bao trùm cửu thiên, trấn áp chúng thần chư đế! Mộng tưởng không thiết thực như thế, nhận hết vô số người cười nhạo, trải qua vô số đau khổ.

Ở trong dòng chảy dài của cuộc sống, nàng đã thất bại qua, nàng đã khóc, nàng đã chảy qua lệ, cũng chảy qua máu, nhưng, nàng nhưng vẫn kiên định đi xuống, ở dưới một Âm Nha làm bàn, nàng đi được cực xa.

Trong lúc Hồng Thiên nữ đế còn sống, không có ít thất bại qua, trong đó nàng từng ở trong tay Giản Văn Tâm không chỉ thất bại qua một lần.

Giản Văn Tâm là một nữ tử tràn đầy trí tuệ, nàng từ lúc còn rất nhỏ đã cùng Âm Nha có nguồn gốc sâu đậm, sau này nàng xuất đạo, vấn đỉnh thiên mệnh, trở thành một trong những kẻ địch mạnh nhất của Hồng Thiên nữ đế.

Trí tuệ như biển, bày mưu nghĩ kế, tính toán không bỏ sót, có thể nói, Hồng Thiên nữ đế đã từng ở trong tay nàng ăn hết thiệt thòi này đến thất bại khác.

Thế nhưng, đi tới cuối cùng, nàng trời sinh bất phàm lại tình nguyện bình thường, thân thế của nàng khiến cho nàng bỏ qua truy đuổi đối với thiên mệnh, cuối cùng, nàng lưu bên cạnh Âm Nha, ở phía sau màn vì Âm Nha mưu tính hết thảy.

Có thể nói, ở thời đại kia, Hồng Thiên nữ đế quét ngang cửu thiên thập địa, đánh đâu thắng đó; vô địch không gì cản nổi, phía sau màn Giản Văn Tâm có thể nói là có công lao thật lớn.

Nàng trời sinh bất phàm nhưng lại đeo đuổi bình thường, nàng muốn ở lại thế gian, sống đến tận cùng sinh mạng.

Thế nhưng, nàng trì chung bất phàm, bởi vì nàng có trí tuệ vô tận. Sau này khi Hồng Thiên nữ đế trở thành một đại tiên đế vô địch, đem sự kiện kia nàng đã từng hỏi qua Giản Văn Tâm.

Vào lúc đó, Giản Văn Tâm cùng với Hồng Thiên nữ đế chung một lòng, nàng vận dụng trí tuệ vô cùng vì Hồng Thiên nữ đế nghĩ ra từng phương án một, cuối cùng nàng làm ra một phương án tuyệt đối để Hồng Thiên nữ đế đến chấp hành.

Chính là bởi vì chuyện này, dẫn đến Lý Thất Dạ làm Âm Nha cùng với Hồng Thiên nữ đế xích mích. Ở trong sinh mệnh của Hồng Thiên nữ đế, không có gì so với Âm Nha quan trọng hơn. Tại thế gian, một đường chỉ có hắn cười cùng với nàng, chỉ có hắn khóc cùng với nàng, bất luận thế đạo có bao nhiêu kiên gian, ở bên cành nàng đều có bóng dáng của hắn!

Hồng Thiên nữ đế vẫn luôn quật cường, ở trước mặt của hắn chưa bao giờ quật cường, thế nhưng, lúc này đây lại vô cùng quật cường, cuối cùng hai người xích mích, từ nay về sau mỗi người đi một ngả.

Mà Giản Văn Tâm bởi vì suy tính thiên địa huyền ảo, nhìn trộm vô tận thiên cơ, tổn hao tâm huyết quá độ, cuối cùng hấp hối, mặc dù là như vậy, nàng không muốn trường tồn hậu thế, chỉ hy vọng một khắc cuối cùng của sinh mệnh có Âm Nha ở bên, bình bình đạm đạm, thường thường phàm phàm.

Giản Văn Tâm sau khi mất đi, Lý Thất Dạ đem nàng chôn ở địa phương xinh đẹp nhất này, cuối cùng, hắn rời khỏi, đi được cực xa, tiến nhập ngủ say.

Từ đó về sau, Lý Thất Dạ đã không có bước vào Giản gia nữa, đây cũng không phải bởi hắn vì chuyện đó mà trách Giản Văn Tâm, mà là bởi vì mỗi lần trở về, hắn đều sẽ nhớ tới câu nói kia của Giản Văn Tâm.

Nữ nhân hiểu hắn nhất, biết được suy nghĩ trong lòng hắn nhất này, câu nói kia của nàng để hắn khó mà nguôi ngoai.

Đời này, cuối cùng Lý Thất Dạ cũng đã trở về, về tới trước mộ của Giản Văn Tâm, vấn an nữ tử trí tuệ như biển này, có lẽ, đây sẽ trở thành lần vĩnh biệt giữa bọn hắn.

Từ trong mộ địa của Giản Văn Tâm đi ra, trong lòng Lý Thất Dạ không khỏi nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, bất kể như thế nào, bao nhiêu năm trôi qua, lại một lần nữa trở về, hắn ở trong lòng không khỏi thở dài một hơi, bất kể có phải là vĩnh biệt hay không, chí ít hắn tới làm một lần cáo biệt sau cùng.

Canh giữ ở bên ngoài cổ viện Giản Tiểu Thiết vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ từ cổ trong viện đi ra, hắn thoáng cái đứng lên, nhìn Lý Thất Dạ, Giản Tiểu Thiết cũng không dám thập phần tin tưởng hai mắt của mình, hắn há mồm muốn nói, cũng không biết nói cái gì cho phải.

Bởi vì hắn nghe nói qua một truyền thuyết của Giản gia, nhưng, hắn vẫn không biết là thật hay giả, ngày hôm nay thấy Lý Thất Dạ từ cổ trong viện đi tới, hắn cảm giác mình giống như là thấy quỷ vậy. - Có chuyện gì sao?

Lúc này Lý Thất Dạ nhìn Giản Tiểu Thiết một cái, chậm rãi nói rằng.

Giản Tiểu Thiết giật mình một cái, phục hồi tinh thần lại, vội vã nói rằng:

- Lý huynh, đã xảy ra chuyện, Hồng cô nương và Trương đạo hữu bị Thượng Quan Phi Yến bắt được."

- Ta không phải phân phó ngươi chiếu cố tốt bọn họ sao?

Lý Thất Dạ không khỏi nhíu mày một cái, nói rằng.

Giản Tiểu Thiết cười khổ một tiếng, nói rằng:

- Lý huynh, hiện tại Thượng Quan Phi Yến nàng đang bắt điên cuồng bão nổi, nhất định phải tìm ngươi, không tìm được ngươi, nàng liền bắt đi Hồng cô nương và Trương đạo hữu, ta, ta chỉ có thể tận nỗ lực lớn nhất, không để cho nàng có thể gây thương hại tới Hồng cô nương và Trương đạo hữu chút nào. - Thượng Quan Phi Yến đã nói, chỉ cần Lý huynh đi gặp nàng, nàng liền thả Trương đạo hữu và Hồng cô nương.

Nói đến đây, Giản Tiểu Thiết cũng có chút xấu hổ, nói rằng:

- Việc này ta đã xin chỉ thị lão tổ tông, nếu như Thượng Quan Phi Yến không thả Trương đạo hữu và Hồng cô nương, lão tổ tông sẽ cưỡng chế để cho nàng thả người.

Thì ra Lý Thất Dạ giết Thượng Quan Phi Long, làm tỷ tỷ Thượng Quan Phi Yến nhất thời nổ tung, muốn chém giết Lý Thất Dạ, để tế đệ đệ nàng trên trời có linh thiêng.

Ngay khi Thượng Quan Phi Yến chạy tới, Lý Thất Dạ không ở đây, Thượng Quan Phi Yến đem lửa giận trút lên người của Động Đình hồ đệ tử, bất quá, may là có Giản Tiểu Thiết ngăn cản.

Mặc dù là như vậy, Thượng Quan Phi Yến vẫn như cũ không cam lòng, bắt đi Hồng Ngọc Kiều và Trương Bách Đồ, tuyên bố yếu Lý Thất Dạ tới nhận lấy cái chết, bằng không sẽ giết Hồng Ngọc Kiều và Trương Bách Đồ, để tế đệ đệ của nàng.

Nghe được Giản Tiểu Thiết nói, Lý Thất Dạ hai mắt hàn quang lóe lên, lạnh nhạt nói:

- Tới lúc cần nhuộm máu, chung quy vẫn phải nhuộm máu, sẽ thanh toàn các nàng đi.

Nói rồi xoay người rời đi.

Lý Thất Dạ mặc dù nói rất bình thản, thế nhưng, khi hai mắt của hắn hàn quang lóe lên, coi như là Giản Tiểu Thiết cũng không khỏi run rẩy một chút. Vào giờ khắc này, hắn cũng không nhịn được cảm giác đối mặt vói mình là một vị tử thần, một vị tử thần có thể tùy ý lấy mạng người.

Bình Luận (0)
Comment