- Có lẽ là vậy.
Lý Thất Dạ cũng không khỏi nở nụ cười, có chút bất đắc dĩ, có chút buồn vô cớ, nói rằng:
- Nếu đều ngồi ở trên chiếu bạc, vậy liền đánh cuộc tới cuối cùng đi. Tựa như nha đầu Văn Tâm kia hỏi ta, vì sao không thể dừng lại, nói thật, ta cũng không biết vì sao không thể dừng lại, có lẽ, ta còn chưa có thua sạch sẽ đi. Tựa như ngươi nói vậy, ta thực sự thua tới mức hai bàn tay trắng, nói không chừng, ta cũng sẽ thua được, có lẽ, chính là ta chết! - Mặc kệ nói như thế nào, thắng cũng tốt, thua cũng được, cho dù chết, cũng không có cái gì đáng sợ.
Lão nhân cũng vừa cười vừa nói:
- Ngươi cả đời này đã đáng giá, phóng nhãn muôn đời, còn có người so với ngươi sống được tinh ranh hơn sao? Ngươi cả đời này, chuyện tình nên làm, đều đã làm, nên trải qua, đều đã trải qua. Chỉ sợ là một con kiến, đó cũng là đáng giá! - Con kiến trong thiên địa nha.
Lý Thất Dạ không khỏi cảm khái cười, cuối cùng hắn cười lắc đầu, thần thái kiên định, nói rằng:
- Cho dù ta là con kiến trong thiên địa kia, ta cũng sẽ không muốn núp ở trong thiên địa, có một ngày, ta sẽ đứng ở trên thiên địa này, mạng của ta là do ta, không do trời! - Lời này ta thích nghe.
Lão đầu tử không khỏi vừa cười vừa nói:
- Coi như là con kiến trong thiên địa, cũng muốn làm một con kiến không tầm thường, mà không phải một con kiến hôi nhỏ bé.
- Nói rất đúng!
Lý Thất Dạ không khỏi cười lớn một tiếng, nói rằng:
- Không sai, coi như là con kiến trong thiên địa, cũng muốn làm một con kiến không tầm thương, mà không phải một con kiến hôi nhỏ bé!
Bọn họ phí vô số tuế nguyệt, trải qua vô số gặp trắc trở đều từng quân lâm thiên địa, đã trải qua đỉnh phong nhất của thế giới, chẳng bao lâu sau bọn họ cất tiếng cười to.
Trong mắt người ngoài, bọn họ không phải thâm bất khả trắc, cũng không ăn nói ý tứ, mà là uy hiếp thiên địa, nhưng mà có bao nhiêu người nhìn thấy bọn họ cười nói thật to.
Hai người bọn họ cười không bao lâu, lúc này hai người mới dừng cười, bọn họ đã cười tới đau bụng.
- Trong thiên địa chỉ là một con kiến hôi...
Cuối cùng, vui vẻ không dừng lại, lão nhân cười lắc đầu, qua thật lâu tiêu tán mới biến mất.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Lão tặc thiên chỉ là tiện nhân mà thôi!
Nói xong câu này, hắn cười thật tươi.
Hai người bọn họ đều cười mệt mỏi, cuối cùng ngồi trên ghế, nhắm mắt lại, đều hình như buồn ngủ, dường như đối với hai người bọn họ mà nói, cười tận tình thoải mái như thế thật là tốt.
Trên thực tế tận tình cười to đối với bọn họ mà nói đủ trân quý, bọn họ đều là tồn tại bao trùm thiên địa, rất ít ở trước mặt người ngoài biểu lộ cảm tình chính thức của mình, cũng chỉ có tồn tại cùng cấp độ với bọn họ, lúc ở cùng một chỗ mới làm bọn họ được thoải mái phóng thích tình cảm. - Quạ đen, trong năm tháng dài dằng dặc nhàm chán. Có thể quen ngươi chính là chuyện đáng mừng nhất trên đời.
Nằm trên ghế, lão nhân hình như đnag ngủ, qua thật lâu, lão nhân mới cười cười nói.
Làn gió nhẹ lất phất thổi qua, gió nhẹ mát lạnh gió khiến cho người ta cảm thấy thư thái, quên đi cảm giác buồn ngủ.
- Lão đầu tử, ta tự nhận cả đời này người có thể ngồi gấp gối trường đàm đã ít càng thêm ít.
Lý Thất Dạ nhắm mắt lại, hình như là không có tỉnh ngủ, hắn vui vẻ nói:
- Quen lão đầu ngươi, năm tháng cũng không tịch mịch.
Tuế nguyệt quá mức dài dằng dặc. Đối với âm nha mà nói cũng tốt, đối với lão nhân mà nói cũng được, thế gian này người có thể chính thức cười nói với bọn họ như vậy đã rải rác không còn mấy người..
Thế gian to lớn, lại có mấy người có tư cách làm bằng hữu của bọn họ.
Lão đầu tử không nói lời nào, nằm trên mặt ghế, hình như đang ngủ, Lý Thất Dạ cũng không nói gì, lẳng lặng hưởng thụ gió mát thổi qua.
Qua thật lâu sau, Lý Thất Dạ cười nói:
- Lão đầu tử, hình như ta lúc này tới đây không có thấy cự long thôn vân thổ vụ nha. Con cháu của ngươi đang ngoan ngoãn ở nhà à?
- Ác nhân tới nhà, đám tiểu quỷ dã loại đó vạn nhất không có mắt, bị ngươi giáo huấn một lần, lột da của chúng đi, mặt mo này của ta đặt ở đâu, cho nên, ta bảo chúng nên ngoan ngoãn ở trong nhà mới tốt.
Lão nhân vừa cười vừa nói.
Lý Thất Dạ cũng cười rộ lên, nhàn nhã cười nói:
- Yên tâm, với tình cảm giữa ta và ngươi, cho dù lột da của chúng, cũng sẽ lưu cho chúng một mạng.
Lão nhân cũng cười, qua trong chốc lát, hắn mới nhàn nhạt nói:
- Quạ đen, ngươi không phải tới đây thăm lão già khọm ta chứ?
- Hắc, tính toán, ngươi đừng có leo ra, bộ dáng của ngươi quá khủng bố dọa người.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
- Hắc, ngươi đừng nói quá vẹn toàn, nói không chừng có một ngày bộ dáng của ngươi còn dọa người hơn cả ta đấy, ngươi làm như vậy, lão tặc thiên sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Lão nhân cũng cười rộ lên.
Lý Thất Dạ chỉ cười lên, không sao cả, nói ra:
- Đợi đến ngày đó rồi nói sau, dù sao lão tặc thiên chưa từng tha cho ai, ta cũng không cần nó tha thứ.
Lão đầu chỉ cười, vẫn nhắm mắt lại, lẳng lặng nằm đó, không nói thêm cái gì, hình như đang ngủ say.
Lý Thất Dạ cũng lẳng lặng nằm đó, hưởng thụ yên lặng, ở chỗ này dường như thiên địa rộng lớn, hết thảy đều không cần lo nghĩ cái gì.
- Quạ đen, ngươi muốn cái gì?
Cuối cùng qua thật lâu sau, lão nhân rốt cục mở miệng, hắn nói rất bình tĩnh, nói rất bình thản, giống như đang nói một chuyện không có ý nghĩa, giống như bằng hữu cũ nói chuyện bình thường với nhau.
Lý Thất Dạ mở hai mắt ra, nhìn qua bầu trời xanh thẩm, nhìn qua mây trắng phiêu động, không trả lời... Lão nhân ngay.
- Tiên Long Phù hay là binh khí, hay hoặc giả là ngươi muốn đồ vật bảo vệ tính mạng của ta?
Lão nhân bình thản nói.
Lời này nói rất bình thản, hình như đang nói chuyện không có ý nghĩa, nếu như có người nào khác đang nói bảo vật tuyệt thế vô song, nhất định sẽ bị dọa ngốc. - Tính toán, chút của cải này ngươi nên tự giữ đi, nếu như ta đoạt đi chút của cải này của ngươi, vậy ta quá tham lam.
Lý Thất Dạ chỉ vừa cười vừa nói.
Lão nhân cũng cười rộ lên, không thèm quan tâm, không sao cả.
- Lão đầu tử.
Qua trong chốc lát, Lý Thất Dạ lúc này mới vừa cười vừa nói:
- Năm đó tiểu tử Bất Tử Tiên Đế tới cầu ngươi nha.
Lão nhân nằm trên ghế, mỉm cười không nói, hắn không có trả lời vấn đề Lý Thất Dạ.
- Ta không muốn đi biết rõ tiểu tử Bất Tử Tiên Đế kia giày vò cái gì, cũng không muốn biết hắn làm sao sụp đổ, hắn lưu lại chuẩn bị phía sau gì đó ta cũng không có hứng thú.
Lý Thất Dạ cười cười, nhàn nhã nói:
- Ta chỉ muốn biết một chuyện!
- Đúng vậy, đúng như lời con quạ đen đáng chết ngươi nói, ta đã đi qua Cốt Hải.
Lão nhân cười cười, cũng không có giấu diếm, hào phóng thừa nhận.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Ta biết ngay, tiểu tử Bất Tử Tiên Đế có khô lâu mã biến mất ở đây, ta biết ngay một ít chuyện. Tiểu tử Bất Tử Tiên Đế kia vẫn còn suy nghĩ những vật này.
Lão nhân chỉ cười cười, nói ra:
- Ánh mắt Bất Tử cũng không tệ lắm, nhưng mà, so về ngươi thì vô cùng có hạn, ánh mắt của hắn chỉ đặt ở trường sinh bất tử, những vật này cân nhắc qua, nhưng mà có sự việc, có nhiều thứ nên đi tìm hiểu ngọn nguồn.
Bất Tử Tiên Đế đã từng chết một lần lại một lần rồi sao đó phục sinh, trong thời đại đó, hắn làm cho mọi người khiếp sợ. Nhưng mà ở trong miệng của hai người cũng chỉ là vãn bối mà thôi.