Dáng người nữ tử, tựa như thiên tiên, đường cong vẻ đẹp, hoàn mỹ không tỳ vết. Mặc kệ là người nào ánh mắt bắt bẻ nhất, đều không thể bắt bẻ được. Dáng người của nàng tựa như là Thiên Địa nhất thể, giống như là món đồ vật xinh đẹp nhất thế gian.
Mặt trái xoan, tinh xảo đến kinh diễm, tựa hồ đây là kiệt tác của trời xanh, là một kiện tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ vô khuyết, bất luận là ai nhìn thấy, đều sẽ sợ hãi thán phục, điều này thật sự là rất xinh đẹp.
Tuy rằng, nữ tử mặc một bộ tố y trắng nhạt bình thường, nhưng là, vẫn như cũ không tổn hao gì sự xinh đẹp của nàng. Nàng xinh đẹp căn bản là không cần bất kỳ vật gì đến phụ trợ, đối với nàng mà nói, hết thảy vật phẩm trang sức đều là dư thừa.
Chính là tố y trắng nhạt đơn giản như vậy, đây đối với nàng mà nói, chính là kiện xiêm y thích hợp nhất. Xiêm y đơn giản như vậy ở trên người nàng mặc vào lại có phong độ tư thái xinh đẹp nhất.
Trác Kiếm Thi Liễu Như Yên đều là tuyệt thế mỹ nữ, cùng nữ tử trước mắt so sánh, giống như là hai tiểu nha hoàn vậy.
Chính là trong đám nữ tử Lý Thất Dạ quen biết, như Minh Dạ Tuyết, như Mai Tố Dao, nàng đều là đại mỹ nữ có thể có một không hai thế giới, thậm chí có thể xưng các nàng là thế giới đệ nhất mỹ nữ.
Nhưng là, cùng với nữ tử trước mắt so sánh, các nàng tựa hồ là thiểu chút gì đó, tựa hồ, các nàng là thiểu một chút vạn thế dục tú như vậy.
Tựa hồ, nữ tử trước mắt chính là vạn thế tinh linh, nàng chính là sinh linh trải qua vạn thế nuôi dưỡng, có được đại thế chi khí, có được Thiên Địa tinh thần phấn chấn, nàng có ý vị khác biệt mà người khác không thể với tới.
Tựa hồ, loại ý vị này là trời sinh, là vạn thế nuôi dưỡng ra, loại vật này tựa hồ là Hậu Thiên không cách nào dưỡng thành.
- Một đôi mắt thật mỹ lệ!
Trác Kiếm Thi nhìn xem đôi mắt của nữ tử này, cũng không khỏi tán thưởng nói.
- Xưng là cửu giới đệ nhất mỹ nhân, đây cũng không hề quá đáng.
Liễu Như Yên đối với dung mạo của mình gần đây đều tự phụ, nhưng là, nhìn nữ tử trước mắt, nàng cũng không khỏi ca ngợi, cũng hiểu được đây mới thực sự là cửu giới đệ nhất mỹ nữ. - Thế gian thực sự có Tiên Tử.
Hùng Thiên Tí đều nhìn tới há hốc mồm, nói ra:
- Đây là nữ hài xinh đẹp nhất thế gian.
Tại hắn xem ra, nữ tử xinh đẹp giống như trong mộng vậy, chỉ có thể là từ xa ngắm nhìn.
Ở trong bọn họ, chỉ có Lý Thất Dạ coi như là bình thường, chỉ có hắn không có bị vẻ mỹ mạo của nữ tử trước mắt này làm kinh diễm.
Lúc này nữ tử nhìn xem mấy người Lý Thất Dạ, thần thái của nàng có chút mê mang, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Lý Thất Dạ, nói ra:
- Là ngươi gọi ta tỉnh lại sao?
Khi nàng vừa mới mở miệng ra, lại để cho người nghe được mà say mê, đây là âm thanh thiên nhiên, giọng nói của Trác Kiếm Thi cùng Liễu Như Yên đều rất êm tai, đều rất mê người, nhưng là, cùng với giọng nói của nữ tử trước mắt so sánh, vẫn y nguyên có khoảng cách không nhỏ. - Vâng.
Lý Thất Dạ lộ ra dáng tươi cười, hắn duỗi ra hai tay, nhẹ nhàng mà vuốt ve khuôn mặt của nữ tử. Động tác như vậy, bất luận kẻ nào làm ra, đều sẽ có vẻ thô lỗ, vô lễ, nhưng là, do Lý Thất Dạ làm ra được, lại rất là tự nhiên.
Nữ tử cũng không cự tuyệt tuyệt, cặp mắt giống như là tinh không kia nhìn xem Lý Thất Dạ, ánh mắt của hắn cũng nhìn xem nàng, ánh mắt của hai người tương giao, tựa hồ vượt qua từ cổ chí kim, tựa hồ là trở lại một thời đại xa xôi đến không cách nào ngược dòng tìm hiểu.
Hai tay Lý Thất Dạ bưng lấy nữ tử tuyệt thế dung nhan, chậm rãi nhắm mắt lại, nữ tử cũng không nói gì, nàng cũng là chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả tràng diện đều yên tĩnh, Lý Thất Dạ là bưng lấy khuôn mặt của nàng, mà nữ tử lẳng lặng cảm thụ được khí tức của Lý Thất Dạ. Tựa hồ, tại thời khắc này ngay cả thời gian đều dừng lại, hai người bọn họ đều tựa như lâm vào ngủ say.
Lúc này, gió cũng ngừng thổi, thời gian cũng ngừng chảy xuôi, tựa hồ, hết thảy sự vật đều không muốn quấy rầy hai người bọn họ.
Lúc này, Lý Thất Dạ bưng lấy dung nhan của nữ tử, nữ tử cũng cảm thụ được khí tức của Lý Thất Dạ, hai người là tự nhiên như vậy, tựa như vạn thế đã định dạng tại thời khắc này.
Một màn như vậy, tựa hồ bọn hắn tại tuế nguyệt rất xa xôi cũng đã quen biết, từ lúc tuế nguyệt xa xôi ấy, bọn hắn đã có tình ý rất sâu đậm.
Qua thật lâu sau, Lý Thất Dạ mở đôi mắt ra, nữ tử cũng đồng thời giương đôi mắt, động tác của hai người bọn họ tựa hồ là cùng một nhịp.
- Quả nhiên là như thế, vạn thế, đây là năm tháng xa xôi cỡ nào, bao nhiêu thất lạc.
Lý Thất Dạ không khỏi cảm khái nói.
Nữ tử nhẹ nhàng nghiêng đầu, động tác xinh đẹp vô pháp bắt bẻ, trong ánh mắt của nàng có chút mê mang, lại có trí tuệ, nói ra:
- Ngươi chính là trí giả sao?
- Không, ta không phải trí giả.
Lý Thất Dạ cười cười nói:
- Người ta cũng gọi ta Ma Vương giết người, cũng có người nói ta là Hắc Ám Chi Thủ, các loại cách gọi đều có, nhưng không có ai bảo ta là trí giả.
- Ngươi là trí giả.
Nữ tử ở trong ngượng ngùng cho Lý Thất Dạ một câu kết luận như thế, tuy rằng thần thái là có chút mê mang. Nhưng mà, ánh mắt lại thanh tịnh, khi nói ra những lời này, ánh mắt chính là kiên định như vậy. - Trí giả thì trí giả a.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Đó cũng chỉ là một xưng hô mà thôi, thêm một không nhiều lắm, bớt một cũng không ít.
Nói xong, Lý Thất Dạ chậm rãi ngồi xuống, hắn vỗ vỗ chiếc ghế bên người, nữ tử cũng ngồi xuống theo, động tác tư thái của nàng là tự tại, tự nhiên như vậy. Mặc kệ hết thảy đều là tùy ý mà làm, nhưng chính là tự nhiên, tựa hồ, nàng là cùng Thiên Địa làm một thể. - Ngươi tên là gì?
Nhìn một nữ tử xinh đẹp mà lại thần bí trước mắt như vậy, Liễu Như Yên cũng không khỏi cảm thấy hứng thú mà hỏi thăm.
- Tên ư?
Nghe được Liễu Như Yên nói ra, nữ tử có chút tò mò, nhìn xem Liễu Như Yên.
Liễu Như Yên thấy thần thái của nữ tử, vội vàng góp lời nói:
- Đúng, chính là cái tên, ta gọi Liễu Như Yên, đây là sư tỷ của ta, gọi Trác Kiếm Thi, vậy còn ngươi tên là gì?
Nói xong nàng vì nữ tử giới thiệu.
Nghe được Liễu Như Yên giới thiệu, nữ tử nhìn xem Liễu Như Yên, lại nhìn xem Trác Kiếm Thi, nàng nghiêng đầu, thần thái có chút mê mang, nàng giống như đang suy nghĩ tên của mình, nhưng là, nàng nghĩ một hồi lâu, nói ra: - Ta không biết tên gọi là gì?
Nhìn xem nữ tử thần thái có chút ít mê mang, nghĩ không ra tên gọi của mình. Cho dù là Liễu Như Yên, Trác Kiếm Thi cũng không khỏi cảm thấy có chút đau lòng, tựa hồ, sinh mệnh của nàng hình như là mất đi một khâu gì đó. - Ta có tên không?
Nữ tử nghiên nghiêng trán, đối với Lý Thất Dạ nói ra.