Đối với chưởng môn hải thần truyền thừa mà nói, bọn họ tình nguyện là chết, cũng không bao giờ quỳ xuống nhận sai với người khác.
Nhưng mà hiện tại Đế Giải Phách Chủ lại quỳ xuống, chuyện này làm sao không khiến người ta trợn mắt há hốc mồm cơ chứ?
Lúc này Đế Giải Phách Chủ quỳ ở nơi đó, làm cho rất nhiều người đều há hốc mồm, bá chủ một phương, nói quỳ là quỳ, chuyện này thật sự làm cho người ta không cách nào tin nổi.
Đối với bao nhiêu bá chủ một phương mà nói, bọn họ tình nguyện bị cắt đứt hai chân cũng sẽ không quỳ trước mặt người khác, nhưng mà Đế Giải Phách Chủ lại quỳ xuống.
Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều người cũng ngừng thở khi nhìn qua cảnh trước mặt này, tất cả mọi người muốn nhìn qua Lý Thất Dạ sẽ đối mặt với cảnh này thế nào.
Đối với Đế Giải Phách Chủ quỳ trước mặt của mình, Lý Thất Dạ lúc này tươi cười, nói ra:
- Đúng như này sao?
- Ta cũng biết Lý huynh sẽ không tin lời ta.
Đế Giải Phách Chủ thập phần chân thành nói:
- Mỗi người đều nói đàn ông dưới gối có ngàn vàng, nhưng mà việc này tuy không phải ta hạ lệnh, nhưng thật sự sai do ta, chỉ bằng vào quỳ xuống thỉnh tội Lý huynh, chỉ sợ khó với làm cho Lý huynh bớt giận, ta tự đoạn một tay, thỉnh tội với Lý huynh. "Tê" một tiếng, Đế Giải Phách Chủ thoáng cái kéo cánh tay trái của mình xuống, máu tươi phun ra, cánh tay máu tươi đầm đìa bị Đế Giải Phách Chủ kéo xuống sau đó đặt lên bàn. - Không biết Lý huynh giải hận hay không?
Sau khi kéo cánh tay xuống, Đế Giải Phách Chủ cũng không nhíu mày một chút, thập phần chân thành nói với Lý Thất Dạ.
Nhìn thấy Đế Giải Phách Chủ kéo cánh tay xuống thỉnh tội với Lý Thất Dạ, chuyện này làm cho không ít người chấn động, thập phần ngoài ý muốn nhìn qua Đế Giải Phách Chủ.
Mặc dù nói, tu sĩ đạt tới cảnh giới nhất định thì có thể cải tạo thân thể, nhưng mà cải tạo thân thể là cần trả giá thật nhiều, là cần hao tổn thọ huyết, tu sĩ càng cường đại càng yêu quý thân thể của mình.
Huống chi đối với một cường giả mà nói, đứt một cánh tay là vô cùng nhục nhã, nếu như bị địch nhân chặt đứt tay, đó chính là mối thù không đội trời chung.
Nhìn thấy Đế Giải Phách Chủ vốn quỳ trên mặt đất nhận tội, hiện tại lại kéo cánh tay mình xuống thỉnh cầu Lý Thất Dạ tha thứ. Chuyện này làm cho nội tâm của một ít người sinh ra dao động, chẳng lẽ nói, việc này thật sự không quan hệ tới Đế Giải Phách Chủ, thật sự là quản gia của hắn treo thưởng phong phú, mà giả truyền quân lệnh?
Mặc dù có một ít trong lòng người sinh ra dao động, nhưng mà người hiểu Đế Giải Phách Chủ thì trong nội tâm đang cười nhạt, bọn họ đã nhìn thấy biến thái của Đế Giải Phách Chủ, chuyện này đâu có đơn giản như vậy.
Nhìn thấy cánh tay bị kéo xuống, Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Nói như vậy, ngươi thật không biết?
- Nếu như ta biết rõ việc này, vậy tuyệt đối sẽ không phát sinh, ta kính ngưỡng Lý huynh giống như nước biển liên miên không dứt, ta kính Lý huynh là huynh trưởng. Làm sao có thể làm ra chuyện táng tận thiên lương như vậy cơ chứ?
Đế Giải Phách Chủ thập phần chân thành, lời thề son sắt nói:
- Nếu như ta có nửa câu oán hận, như vậy trời giáng ngũ lôi oanh đỉnh.
Đối với Đế Giải Phách Chủ thề son sắt như thế, Lý Thất Dạ chỉ cười cười, mà dung nhan Liễu Như Yên sau khăn che mặt, không cách nào nhìn thấy thần thái của nàng, nhưng mà trong mắt của nàng vui vẻ hiện ra. - Nếu như Lý huynh không muốn tin tưởng ta. Vậy ta vặn cái đầu này xuống đưa cho Lý huynh.
Đế Giải Phách Chủ lớn tiếng nói:
- Nếu Lý huynh cho rằng ta là độc thủ sau màn, cho rằng ta là hung th. Như vậy ngươi cứ vặn đầu của ta xuống, cho ngươi tiêu trừ thù hận trong lòng, đây cũng là báo đại thù cho Lý huynh. - Chỉ cần Lý huynh ngươi có thể tiêu trừ thù hận trong lòng, cho dù ta chết, đó cũng là chuyện đáng giá.
Đế Giải Phách Chủ nói xong duỗi cổ mình ra. Để cho Lý Thất Dạ vặn đầu của mình.
- Chẳng lẽ thực không phải hắn sai sử?
Nhìn thấy Đế Giải Phách Chủ trừ không phòng bị duỗi đầu của mình ra, làm cho một ít người trong nội tâm có dao động lúc này càng tin tưởng lời của Đế Giải Phách Chủ nói.
Chỉ có người chính thức hiểu hành vi của Đế Giải Phách Chủ, lúc này chỉ cười nhạt, không nói cái gì.
Nhìn qua bộ dáng của Đế Giải Phách Chủ, Lý Thất Dạ tươi cười nồng đậm. Qua một hồi lâu, hắn lãnh đạm cười nói một tiếng:
- Nếu ngươi đã nói như thế, ta đây cũng tin tưởng việc này không phải ngươi làm ra, như vậy thôi đi.
- Lý huynh khoan hồng độ lượng, đại nhân không chấp tiểu nhân, chuyện này làm cho ta cảm động đến rơi nước mắt, bất kể nói thế nào, việc này đều là ta sai, là ta không giản giáo thủ hạ, quản giáo vô phương, lúc này dập đầu khấu đầu xin lỗi Lý huynh.
Đế Giải Phách Chủ vội vàng nói ra.
Hơn nữa Đế Giải Phách Chủ nói rõ ràng như vậy, sau đó không ngừng khấu đầu ba cái với Lý Thất Dạ, hơn nữa ba cái khấu đầu này rất có lực.
Đế Giải Phách Chủ hành động như thế, làm cho một ít người cũng sinh ra tin tưởng vào hắn, đều cảm thấy Đế Giải Phách Chủ một lời một hành động đều tràn ngập chân thành. - Co được duỗi được, lòng mang tàn bạo, kẻ này không được việc cũng khó khăn.
Trong đám khách mời, có cường giả thế hệ trước nhìn thấy Đế Giải Phách Chủ làm tát cả, trong lòng thở dài một hơi, thấp giọng nói ra.
Mà một ít người nhìn thấy Lý Thất Dạ vauyaj mà tin tưởng Đế Giải Phách Chủ nói chuyện, cũng thấp giọng nói:
- Lý Thất Dạ tuy hung ác, nhưng mà hắn vẫn non một chút, kinh nghiệm còn thấp, sớm muộn gì cũng ăn thiệt thòi.
Phong ba trở nên rõ ràng, lúc này Đế Giải Phách Chủ cho người bưng rượu ngon nhất của mình lên, rót một ly, nói ra:
- Trên thịnh yến gặp phải huyết quang, quét đi nhã hứng của Lý huynh, ta tự phạt ba chén, tạ lỗi với Lý huynh.
Nói xong hắn uống liền ba chén rượu ngon.
Sau khi Đế Giải Phách Chủ uống ba chén rượu ngon vào, lúc này mới rót cho Lý Thất Dạ cùng Liễu Như Yên, hắn cao hứng vừa cười vừa nói:
- Kính Lý huynh cùng Liễu Tông chủ, kính thiên địa tiên hiền, ta hiện tại chúc Lý huynh tương lai đạt tới đỉnh phong, vấn đỉnh thiên mệnh!
Lý Thất Dạ cười một tiếng, không nói hai lời, một ngụm uống cạn ly rượu, Liễu Như Yên cũng không coái cái gì khác, cũng uống cạn rượu ngon.
Đế Giải Phách Chủ lại rót đầy cho hai người, lần nữa mời rượu Lý Thất Dạ cùng Liễu Như Yên mời rượu, chân thành nói:
- Lý huynh cùng Liễu Tông chủ đã đến, như vậy thịnh yến này cũng được vinh quang thay, lúc này ta kính Lý huynh cùng Liễu Tông chủ một ly, kính tất cả khách quý tới đây một ly.
Mặc dù có không ít khách mới trong nội tâm không phải thập phần nguyện ý, nhưng mà vẫn nâng ly lên kính.
Đế Giải Phách Chủ một hơi kính Lý Thất Dạ cùng Liễu Như Yên vài ly, cuối cùng Liễu Như Yên vội vàng nói:
- Ta tửu lực không được, đi về trước.
Nói xong đứng lên.
Nhưng mà Liễu Như Yên vừa đứng lên, nàng lại lảo đảo, thoáng cái ngã trên mặt ghế, nàng cả kinh kêu lên:
- Khí huyết, khí huyết của ta không thông!