Đế Bá (Dịch)

Chương 2006 - Chương 2006 - Thuần Dương Tử (1)

Chương 2006 - Thuần Dương Tử (1)
Chương 2006 - Thuần Dương Tử (1)

Đây là nguyên nhân Lý Thất Dạ tha thứ cho Tư Mã Ngọc Kiếm, nếu không, bằng vào Tư Mã Ngọc Kiếm hai lần ám sát, nàng sớm đã bị Lý Thất Dạ giết chết.

Thấy Lý Thất Dạ trầm mặc không nói, Liễu Như Yên và Trác Kiếm Thi cũng không có lại truy hỏi nữa, Trác Kiếm Thi nấu hương trà, Liễu Như Yên bóc vỏ tiên quả, bầu không khí hết sức yên lặng.

Cốt Hải, lại một lần nữa náo nhiệt lên, sôi trào, Thiên Linh Giới rất nhiều đại giáo truyền thừa, đế thống tiên môn đều sôi trào hướng về phía Cốt Hải, chính là lão quái vật không xuất thế cũng đều xuất thế, đi đến Cốt Hải.

Cốt Hải, một trong mười hai táng địa, nó ở Long Yêu Hải địa phương xa xôi, nó cũng là địa phương hung hiểm nhất trong Long Yêu Hải.

Cốt Hải, nó thập phần thần bí, hơn nữa, thập phần đáng sợ, thế nhưng, có một việc hết sức kỳ quái.

Truyền thuyết, Thiên Linh Giới mỗi một đại hải thần đều sẽ đi xem Cốt Hải, về phần hải thần đến Cốt Hải làm gì, không có ai biết.

Thế nhưng, ở Thiên Linh Giới đã từng có suy đoán qua, có suy đoán cho rằng tam xoa kích xuất thân từ Cốt Hải, chính là bởi vì như vậy, Thiên Linh Giới mỗi một đại hải thần đều sẽ đi xem Cốt Hải.

Biển xanh khinh ba, lam thiên phi âu, Thôn Ma Tông Đích cự mông đi trước, tốc độ không chậm không hài lòng, tại đây chạy trên đường, không ít tu sĩ rất nhanh thì vượt qua Lý Thất Dạ bọn họ nhóm.

Bất quá, cũng có so với Lý Thất Dạ bọn họ càng chậm hơn, ngay khi mấy người Lý Thất Dạ tiếp tục đi trước, gặp một người thong thả đi tới.

Đây là một người thanh niên, thanh niên này thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, lưng hắn đeo một thanh cổ kiếm loang lổ cũ kỹ, hắn mặc một thân hoàng y, xiêm y tựa hồ là dính vào ánh sáng mặt trời nhàn nhạt, khiến cho nó có một loại khí tức cô đơn.

Người thanh niên này lớn lên cũng không xuất chúng, thế nhưng, khiến người có một loại cảm giác ổn như bàn thạch, có một loại khí tức sơn cổ bác nhã.

Người thanh niên này đôi mắt tuy rằng trong sáng, nhưng, chỗ sâu trong hai tròng mắt, có một loại cô mịch nói không nên lời, có một loại trầm mặc không nói ra được.

Cứ như vậy một thanh niên, hắn chân đạp lên một tấm ván gỗ, tấm gỗ này chịu tải hắn theo gió vượt sóng, lướt sóng đi trước.

Thanh niên dưới chân đã đạp lên một tấm ván gỗ như vậy, có vẻ có chút khó coi. Lúc này đây tu sĩ chạy tới Cốt Hải, có bao nhiêu cường giả, có bao nhiêu đại nhân vật, bọn họ áp chế không phải bảo thuyền chính là thần chu, nhưng mà thanh niên này chỉ đạp một tấm ván gỗ đi đến, thoạt nhìn đích thật là có chút lên không được mặt bàn.

Ngay khi Thôn Ma Tông cự mông vượt qua người thanh niên này, thấy người thanh niên này, Trác Kiếm Thi và Liễu Như Yên đều là hơi bị ngoài ý muốn.

Lúc này, người thanh niên này cũng nhìn thấy mấy người Trác Kiếm Thi, trên mặt của thanh niên mang theo vài phần tang thương và cô đơn lộ ra dáng tươi cười, bắt chuyện nói rằng: - Liễu tông chủ, Trác tông chủ, đã lâu, sắp tới mười năm không gặp. Hai vị tông chủ càng kinh diễm tuyệt thế.

- Thật không ngờ thuần dương đảo chủ không màng danh lợi như vậy, cũng tới Cốt Hải.

Thấy người thanh niên này, Liễu Như Yên khẽ cười một tiếng.

Người thanh niên này hào hiệp cười. Nói rằng:

- Người tại thế gian, cuối cùng vẫn không cách nào thoát khỏi thế tục danh lợi, Cốt Hải phát sinh một sự tình, ta đây một đảo chủ, cũng không khỏi không đi xem, khai mở nhãn giới. - Nói như vậy, thuần dương đảo chủ chính là vi bất tử chi vật mà đến rồi.

Trác Kiếm Thi cũng chậm rãi nói rằng.

Thanh niên lắc đầu. Nói rằng:

- Bất tử chi vật vật may mắn cỡ này, ta một giới tục nhân sao lại dám suy nghĩ nhiều, ta lần này đi Cốt Hải, chỉ là muốn đi một chuyến. Làm Thiên Linh Giới tu sĩ, nếu là suốt đời không đi xem Cốt Hải. Vậy cũng thực là một loại tiếc nuối, ngày hôm nay ta cũng vậy bất năng ngoại lệ, tham dự một chút náo nhiệt.

Nói đến đây, người thanh niên này nhìn Lý Thất Dạ, hướng tới Lý Thất Dạ ôm quyền nói rằng:

- Lý huynh không ngại ta lên thuyền của tông chủ chứ, lần này đi Cốt Hải, để ta quá giang một đoạn đường thế nào?

Người thanh niên này nói rất khách khí, hơn nữa hắn không hỏi Liễu Như Yên, mà là hỏi Lý Thất Dạ. Cái này cũng đích thật là thập phần có ý tứ.

Lý Thất Dạ nở nụ cười một chút, bình thản nói rằng:

- Không ngại, lên đây đi.

Người thanh niên này lộ ra dáng tươi cười. Nhảy trên cự mông, sau khi đi vào, hắn hướng phía Lý Thất Dạ ôm quyền, cúi đầu, vừa cười vừa nói:

- Tại hạ Thuần Dương Tử, xuất thân Cổ Linh Đảo. Lý huynh đại danh như sấm bên tai. . .

- Ta biết xuất thân của ngươi.

Lý Thất Dạ nhàn nhạt cười, ánh mắt rơi vào Thuần Dương Tử trên lưng thanh kiếm kia thượng. Dáng tươi cười thập phần đáng giá nghiền ngẫm, nói rằng:

- Ta vẫn là muốn một thanh đồng kiếm trang điểm, trên lưng ngươi thanh đồng kiếm này ta rất để mắt.

Thuần Dương Tử thanh đồng kiếm này chính là loang lổ cũ kỹ, mặc dù là phong cách cổ dạt dào, nhưng, lại nhìn không ra có chỗ nào kinh thiên động địa, tựa hồ đây chẳng qua là một thanh kiếm cũ mà thôi. - Có nghe hay không, công tử gia chúng ta đó là để ý bảo kiếm của ngươi.

Liễu Như Yên hé miệng cười khẽ, nói rằng:

- Ngươi là ngoan ngoãn chắp tay đưa tặng, hay để cho ta công tử gia tự tay cướp đoạt đây?

Lời nói này Thuần Dương Tử không khỏi cười khan một tiếng, bất quá, hắn vẫn như cũ hào hiệp, vừa cười vừa nói:

- Lý huynh chính là hạng người đương đại vô song, loại bảo kiếm này làm sao có thể lọt vào pháp nhãn của Lý huynh. Ta đây đem Cổ Thuần Đồng Kiếm mặc dù không tệ, nhưng, vẫn còn không tới để Lý huynh xuất thủ cường đoạt. - Chỉ tiếc, kiếm này chính là tông môn chi vật, nếu là vật của cá nhân ta, Lý huynh có thể để ý, ta đưa tặng cũng không thể nói gì.

Thuần Dương Tử hào khí hào phóng nói.

Nếu có ngoại nhân ở đây, vừa nghe đến Cổ Thuần Đồng Kiếm, đây tuyệt đối là bị sợ bắn lên. Cổ Thuần Đồng Kiếm, đây chính là Cổ Thuần Tiên Đế bản mạng chân khí, đây là binh khí khó lường vô địch, thanh đồng kiếm này tràn đầy màu sắc truyền kỳ.

Trước mắt người thanh niên này Thuần Dương Tử, đó là một trong Cổ Thuần Tứ Mạch Cổ Linh Đảo đảo chủ, hắn thoạt nhìn là mới hơn hai mươi tuổi, sự thực niên kỷ đã không chỉ số này. - Nói tới nói lui, còn không chịu tặng.

Liễu Như Yên khẽ cười một tiếng, có điểm giựt giây Lý Thất Dạ, cười duyên nói rằng:

- Tuy rằng ngươi là một vị thần hoàng rất giỏi, thế nhưng, cùng với công tử nhà ta vừa so sánh, vẫn kém rất xa. . .

- . . . Công tử gia, nếu như nói, ngươi muốn quét ngang Thiên Linh Giới, tốt nhất lấy Thuần Dương Tử trước mắt động thủ, có thể chém Thuần Dương Tử, về phần Già Hải Thiên Tử, Thất Hải Nữ Vũ Thần, đều không nói chơi. Thuần Dương Tử tuy rằng thanh danh không hiển hách, thế nhưng, hắn tuyệt đối là thiên tài giỏi nhất của Mị Linh bộ tộc chúng ta, mười năm trước đã đạt đến Thần Hoàng thành tựu.

Nói đến đây, Liễu Như Yên đối với Lý Thất Dạ chớp chớp con mắt đẹp, bộ dáng có chút chêu trọc.

Bình Luận (0)
Comment