Đế Bá (Dịch)

Chương 2026 - Chương 2026 - Tiên Nữ Vô Địch (2)

Chương 2026 - Tiên Nữ Vô Địch (2)
Chương 2026 - Tiên Nữ Vô Địch (2)

Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:

- Thua ở trong tay nàng, cũng không có cái gì mất mặt, cũng không thất lạc gì đó. Nếu như nàng thực tức giận, cửu thiên thập địa, người có thể tiếp được mười chiêu tám chiêu của nàng mà sống sót, mười ngón tay có thể đếm hết đấy, những lão già từ trong mồ bò ra cũng không làm được đâu.

Thuần Dương Tử đành phải cười khổ một tiếng, hôm nay thua trong tay tiên nữ, hắn cũng không có cái gì có thể nói, tùy ý một ngón tay có thể phá Kim Cương Bất Diệt Thể của hắn, hắn đã không hề đi suy nghĩ quá nhiều.

Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi cũng không thể tưởng tượng nổi dò xét tiên nữ một phen, đối với các nàng mà nói, cho dù nhìn tiên nữ từ phương diện nào, tiên nữ đều không giống tồn tại vô địch.

Nhưng mà vừa rồi một chỉ của tiên nữ đã làm cho tất cả mọi người hiểu rõ, cái gì là vô địch? Tồn tại như tiên nữ mới thật sự là vô địch.

Hùng Thiên Tí ngồi trên bong thuyền cũng thở ra từng hơi dồn dập, có chút miệng đắng lưỡi khô, lúc này hắn không biết là hối hận hay là kinh hãi.

Nếu như là hối hận, một tiên nữ vô địch như thế, vậy mà dùng cái giá củ cải trắng bán đi.

Nếu như là kinh hãi, hắn vậy mà ôm quan tài gỗ trốn đi lâu như thế, hơn nữa hắn nện quan tài này cũng không phải một hai lần, nếu như trong quá trình này, tiên nữ đột nhiên leo ra, nhìn hắn không thuận mắt điểm ra một chỉ làm cho hắn tan thành mây khói, chết không có chỗ chôn.

Nghĩ đến hậu quả đáng sợ như vậy, Hùng Thiên Tí cũng đổ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong tối tăm hắn đã tránh được một kiếp, nhặt về một cái mạng.

- Hiện tại tất cả mọi người yếu như vậy sao?

Tiên nữ vỗ trán, lúc này nhìn qua Lý Thất Dạ, có vài phần mê hoặc, vài phần khó hiểu, lại có vài phần hiếu kỳ.

Tiên nữ nói câu này làm cho đám người Liễu Như Yên không còn gì để nói, kể cả Thuần Dương Tử, người ở đây, Liễu Như Yên các nàng đều có thực lực tiếu ngạo thiên địa, về phần Thuần Dương Tử, người ta thực lực còn trên cả Liễu Như Yên hoặc Trác Kiếm Thi.

Nhưng mà bây giờ trong lời của tiên nữ, dĩ nhiên là không chịu nổi một kích, dường như bọn họ đều nhỏ yếu giống như con kiến.

Nhưng mà cho dù là Thuần Dương Tử, cũng triệt để không có tính tình. Một ngón tay phá Kim Cương Bất Diệt Thể của hắn, tiên nữ đúng là có tư cách nói hắn yếu.

Mà Hùng Thiên Tí là tiểu nhân vật, chính hắn cũng không dám tưởng tượng, nếu như nói Thuần Dương Tử bọn họ đều yếu, như vậy kẻ như Hùng Thiên Tí hắn ngay cả tư cách làm con kiến còn chẳng có.

Nghe được tiên nữ nói như vậy, Lý Thất Dạ không khỏi cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng vuốt tóc tiên nữ, nói ra:

- Thời đại bất đồng, cho dù trở lại thời đại đỉnh phong, có một số việc, có ít người, cuối cùng vẫn phải đối mặt, tuyên cổ mênh mông, tồn tại vô địch chết đi quá nhiều, xương khô mai táng quá nhiều, cho nên vạn tộc sinh linh không còn vô địch thịnh thế, đây cũng là hợp tình lý.

Nghe Lý Thất Dạ nói thế, tiên tử ngẫm lại.

- Một ngày nào đó, thế gian sẽ trở về đỉnh phong.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói ra:

- Nhưng mà, chuyện này không có ý nghĩa là chuyện tốt gì đó. Nếu thật sự trở về đỉnh phong, ngày đó sẽ tới, tai nạn trên thế gian sẽ bắt đầu, thịnh cực mà suy, đây là quy tắc không có lối thoát của vạn vật.

Lý Thất Dạ nói như vậy, đám người Liễu Như Yên nghe câu này như lọt vào trong sương mù, trong lúc này ẩn chứa quá nhiều đồ vật không phải bọn họ có thể hiểu được.

Về phần tiên nữ, nàng suy nghĩ lại suy nghĩ, hai con ngươi sáng lên, nhưng mà lại mê mang, dường như, nàng nhớ tới cái gì, nhưng mà chỉ trong nháy mắt là biến mất.

Thời điểm tiên nữ trầm mặc, Lý Thất Dạ cười cười, đứng trước bánh lai, lúc này hai tay của hắn sáng lên, hiển hiện đạo văn dài hẹp, đạo văn dài hẹp này giống như lưu quang, chúng chậm rãi chảy xuôi, dường như thời gian trôi qua chúng vẫn chảy theo thời gian.

Vào thời điểm này, một đapk văm dài hẹp giống như có sinh mạng, đạo văn dài hẹp này quấn quanh bánh lái, sau đó đạo văn dài hẹp này hóa thành hào quang chui vào trong bánh lái.

Khi đạo văn dài hẹp này chảy xuôi, hơn nữa tốc độ chảy xuôi theo rất nhanh, càng lúc càng nhanh, cho người ta cảm giác không nói nên lời, dường như đạo văn dài hẹp này giống như nước chảy, muốn rót đầy cả cốt thuyền. - Công tử gia đang làm cái gì vậy?

Nhìn thấy Lý Thất Dạ để đạo văn chảy xuôi, chui vào bên trong bánh lái, Liễu Như Yên lập tức hỏi.

Lý Thất Dạ cười cười, tiếp tục thao túng đạo văn chảy xuôi, nói ra:

- Nắm quyền khống chế cốt thuyền trong tay của mình, chỉ có quyền khống chế nó, ngươi mới có thể làm được chuyện muốn đi nơi nào thì đi nơi nào, tùy tâm sở dục. - Cốt thuyền có thể khống chế?

Nghe nói như vậy, Trác Kiếm Thi cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nói ra. Cho tới nay, tất cả mọi người cho rằng cốt thuyền là không có khống chế, người muốn đi Cốt Hải leo lên cốt thuyền. Chỉ có thể mặc cho do cốt thuyền phiêu bạt, cốt thuyền phiêu bạt ở đâu, bọn họ chỉ có thể là ngồi ở đâu. Hoặc là đến phía sau Cốt Hải. Nhìn thấy cốt thuyền thích hợp thì thay đổi Lý Thất Dạ cười vừa cười vừa nói:

- Chuyện này phải xem là ai, nếu như ngươi hiểu áo nghĩa Cốt Hải, hiểu chân căn của Cốt Hải, như vậy, ngươi có thể cởi bỏ huyền diệu, ngươi có thể khống chế cốt thuyền, nó không nhất định cần người thực lực mạnh mẽ mới có thể khống chế được. Đương nhiên, nếu như ngươi càng cường đại. Khống chế cốt thuyền thì nó càng cường đại, trong đó có huyền cơ không nhỏ đâu.

Lý Thất Dạ vừa mới nói xong lời này, lúc này cả chiếc cốt thuyền sáng lên. Cả chiếc cốt thuyền vốn không biết dùng hài cốt gì sáng tạo mà thành. Lúc này, sau khi cả chiếc cốt thuyền sáng lên, cốt thuyền thả ra hào quang ôn nhuận như ngọc.

Sau khi cả chiếc cốt thuyền không ngừng sáng lên, có thể nhìn thấy một đạo văn dài hẹp chảy xuôi quanh cốt thuyền, những đạo văn này giống như điêu khắc, thập phần tinh tế tỉ mỉ, thập phần tinh xảo.

Nếu lại cẩn thận quan sát những đạo văn khắc trên cốt thuyền này, ngươi sẽ phát hiện những đạo văn này không chỉ là đạo văn đơn giản như vậy, trong đạo văn rắc rối phức tạp. Ngươi có thể thấy hoa cây cỏ mộc, có thể nhìn thấy dị thú chim quý hiếm. Trong đạo văn hoa cỏ cây cối, dị thú chim quý hiếm mang theo tự nhiên dạt dào, có khí tức cổ xưa thổi vào mặt. Dường như đạo văn trong hoa cỏ cây cối, dị thú chim quý hiếm ghi lại cái gì đó.

Đám người Liễu Như Yên nhìn kỹ những đạo văn này một phen, nhưng mà không cách nào từ trong những đạo văn này nhìn ra cái gì, tuy bọn họ có thể cảm thụ được khí tức thương cảm cổ xưa trong đó, nhưng mà huyền cơ ẩn chứa trong đó, bọn họ lại hoàn toàn không biết gì cả.

Trong bọn họ. Tiên nữ thì thấy mùi ngon, trong khoảng thời gian ngắn, nàng dường như đắm chìm vào trong những đạo văn này.

- Vạn vật sinh trưởng, diệt thế trọng khải.

Tiên nữ xem một hồi lâu, thì thào nói ra.

Bình Luận (0)
Comment