- Không sai, đích xác là đã tới nơi này.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà gật đầu, nói rằng:
- Trên thực tế, người tới nơi này ngộ đạo lại nào chỉ là Vô Cấu Tiên Đế đây. Trên thực tế, muôn đời tới nay đều từng có không ít Tiên Đế đã tới Cốt Hải, bọn họ tới Cốt Hải, không phải chỉ vì bảo vật mà đến. - Khối đại lục này, đến tột cùng là do cự thú nào tạo thành?
Liễu Như Yên đều không khỏi tò mò nói rằng.
Tò mò nào chỉ là Liễu Như Yên, Trác Kiếm Thi và Thuần Dương Tử cũng đều là hiếu kỳ, tuy rằng Thuần Dương Tử đã từng thấy qua tông môn ghi chép, thế nhưng, về khối đại lục này là cái gì biến thành, cũng không có nói rõ ràng. - Bắc Minh có cá, kỳ danh là Côn, côn to lớn, không biết dài mấy ngàn vạn dặm. Hóa làm điểu, kỳ danh là Bằng. Lưng của Bằng, không biết mấy ngàn vạn dặm vậy. Nộ mà bay, cánh của nó tựa như cửu giới chi hộ, nhảy qua mười ba châu cảnh. . .
Lý Thất Dạ chậm rãi nói rằng.
- Côn Bằng!
Nghe được Lý Thất Dạ ngâm đọc câu thơ, đám người Liễu Như Yên trong lòng chấn động. Câu thơ này bọn họ quá quen thuộc, bởi vì câu thơ này miêu tả lại là thần thú trong truyền thuyết Côn Bằng!
Khi biết khối đại lục này là do vật nào biến thành, trong lòng bọn họ hơi bị chấn động không gì sánh được. Côn Bằng nha, đây là thần thú trong truyền thuyết, thậm chí có người ta nói Côn Bằng là thế gian thần thú cường đại nhất!
Trăm nghìn vạn năm từ đó, lại có ai gặp qua chân chính Côn Bằng đây. Mặc dù có câu thơ nói Côn Bằng mấy ngàn vạn dặm to lớn, thế nhưng, cho tới bây giờ không có người thấy, không cách nào tưởng tượng Côn Bằng to lớn.
Vào lúc này, một thi thể Côn Bằng ngay dưới chân của bọn họ, hóa thành một khối diện tích đại lục, lúc này mới để cho bọn họ chân chính có thể cảm nhận được Côn Bằng to lớn, cũng mới có thể chân chánh hiểu rõ câu thơ này: Bắc Minh có cá, kỳ danh là Côn, côn to lớn, không biết dài mấy ngàn vạn dặm vậy.. .
Thuần Dương Tử bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, khối đại lục trước mắt này dĩ nhiên là từ trong truyền thuyết thần thú thi thể của Côn Bằng biến thành.
- Đây, đây, đây thật là thi thể của Côn Bằng biến thành sao?
Thuần Dương Tử phục hồi tinh thần lại, đều không khỏi hỏi nói. Lời này thốt ra, khi hắn phục hồi tinh thần lại, mới cảm giác mình nói lời này là dư thừa.
- Côn Bằng nha!
Lý Thất Dạ nhìn trước mắt đại lục, nói rằng:
- Cường đại, vô địch đi nữa, cuối cùng không chịu nổi thời gian thấm thoát. Ngay khi khối đại lục này thần tính vẫn còn, khối đại lục này hiện lên Cốt Hải, đã tản mát ra loại các kỳ quang. Ở trong kỳ quang này, có để Tiên Đế đều muốn tìm hiểu đại đạo huyền ảo, Côn Bằng thiên phú nha, đây là bực tuyệt thế vô song, có thể đồ sộ cỡ nào, có thể coi là kỳ tích. - Côn Bằng thiên phú là cái gì chứ?
Nghe được Lý Thất Dạ cảm thán như thế, Liễu Như Yên không khỏi hỏi nói.
Trước đó, bọn họ đều đã nghe qua Lý Thất Dạ nói đến thần thú tiên cầm thiên phú, như phượng hoàng thiên phú niết bàn sống lại.
- Côn Bằng thiên phú nha.
Lý Thất Dạ nhìn trước mắt đại lục, qua một lúc lâu, nói rằng:
- Nó thiên phú đại đạo như lúc ban đầu! Chính là bởi vì thiên phú như vậy, ở đây mới có các loại dị tượng, coi như là Tiên Đế đều nguyện ý tới đây ngộ đạo! Tiên Đế đã từng tới nơi này, đều có thu hoạch phong phú. - Bây giờ còn có thể ở đây ngộ đạo sao?
Thuần Dương Tử đều không khỏi hơi bị mừng rỡ, địa phương Tiên Đế đều muốn tới ngộ đạo, bảo địa như thế, so với bất luận bảo vật, hay bất kỳ công pháp nào, đều phải trân quý hơn vô số lần, chí ít đối với Thuần Dương Tử bọn họ thiên tài thiên tư trác việt mà nói là như vậy. - Hiện tại không giống nhau.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói rằng:
- Ngươi thấy khối đại lục này còn có dị tượng sao? Thời gian trôi qua quá nhanh, rất nhiều thứ đều tan mất. Côn Bằng thần tính, chỉ sợ cũng là di lưu không nhiều lắm, do đó, hiện tại đã nhìn không thấy kỳ quang dị tượng nữa rồi.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ dừng một chút, nói rằng:
- Ở trong năm tháng khá dài trôi qua như vậy, thi thể của Côn Bằng dĩ nhiên có thể hóa thành một khối đại lục, đây đã là rất giỏi rồi. Đổi lại những loại sinh linh khác. Cũng sớm đã hóa thành bạch cốt rồi.
Lý Thất Dạ nói lại một lần nữa để Thuần Dương Tử bọn họ lại một lần nữa cảm nhận được Côn Bằng cường đại, thử nghĩ một chút, ở trong Cốt Hải này, bọn họ nhìn thấy. Đều là hài cốt, tựa hồ bất luận sinh linh cường đại dường nào, ở chỗ này sau khi chết thảm, cuối cùng đều là bỏ mình đạo tiêu, hóa thành xương khô.
Nhưng mà. Côn Bằng ở chỗ này dĩ nhiên có thể hóa thành một khối đại lục, đây đã là một chuyện rất kinh khủng.
- Trong Cửu giới vẫn có thần thú tiên cầm nha.
Trác Kiếm Thi không khỏi cảm khái một tiếng nói rằng.
- Không.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói rằng:
- Đây không phải là thuộc về thời đại của chúng ta, tại một thời đại xa xôi vô cùng đó, cũng không phải là cửu giới như chúng ta bây giờ. Mặc dù ở trong thời đại ấy, rất rất giỏi, bất quá, Côn Bằng sinh linh như thế, sẽ xuất hiện ở nơi này, đó cũng là một loại ngoài ý muốn. Ở thời đại xa xôi. Rất nhiều chuyện nói không rõ, thế nhưng, ở cửu giới của chúng ta, đã không cách nào sinh ra, cũng thì không cách nào chịu tải sinh linh giống như Côn Bằng vậy! - Côn Bằng sinh linh cường đại như vậy, tại sao phải thảm chết ở chỗ này đây?
Liễu Như Yên không khỏi hỏi nói:
- Đầu Côn Bằng này chỉ sợ so với Tiên Đế chỉ mạnh hơn chứ không kém đi.
- Việc mạnh yếu rất khó định luận.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói rằng:
- Coi như là Tiên Đế chết thảm ở chỗ này đều sẽ hóa thành bạch cốt, đây cũng không nhất định ý nghĩa so với Côn Bằng yếu hơn. Côn Bằng nó làm thần thú, bản thân chính là không giống người thường, huống chi, Tiên Đế trong lúc đó. Cũng là có chênh lệch.
Lý Thất Dạ nói để Thuần Dương Tử bọn họ trầm mặc, tựa như Yến Thế Tiên Đế nói qua như vậy, Tiên Đế cửu phẩm.
Mặc dù nói, lấy cảnh giới và thực lực bây giờ của bọn họ là vô pháp lý giải Tiên Đế đạo hạnh. Thế nhưng, từ những lời này của Yến Thế Tiên Đế có thể nhìn ra được, chỉ sợ muôn đời tới nay, Tiên Đế đích thật là có sự phân chia mạnh yếu. - Các ngươi Vô Cấu Tiên Đế từng ở đây chế tạo Truy Phong Kích.
Ngay khi đám người Liễu Như Yên trầm mặc, Lý Thất Dạ nhìn các nàng sư tỷ muội, nói rằng:
- Lúc Vô Cấu Tiên Đế chế tạo Truy Phong Kích. Đem Truy Phong Kích vô thượng huyền diệu khắc ở trên một khối bạch cốt.
Lý Thất Dạ nói lời này để Liễu Như Yên và Trác Kiếm Thi hai người bọn họ phương tâm chấn động, vào giờ khắc này, các nàng liên tưởng rất nhiều rất nhiều thứ gì đó. - Đây là một khối Côn Bằng chi cốt!
Liễu Như Yên đều không khỏi giật mình nói.