"Răng rắc", Lý Thất Dạ áp chế từng âm thanh cốt thuyền vỡ ra, chỉ thấy cốt thuyền bắt đầu xuất hiện từng đạo khe hở, cả cốt thuyền đang rệu rã.
Phải biết rằng, cốt thuyền có thể thông suốt bất cứ nơi nào trong Cốt Hải, nhưng mà đến cấm khu thì lại không được, nó bắt đầu vỡ vụn ra.
Trong cấm khu này, nó còn đáng sợ hơn các nơi khác của Cốt Hải rất nhiều, vào đây đừng nghĩ sẽ còn sống. Mà trong cấm khu không cách nào bay lên, một khi bay lên sẽ thừa nhận trấn áp tuyệt đối, trực tiếp bị trấn áp vào biển.
Đổi lại những người khác, nhất định sẽ thất kinh, nhìn thấy cốt thuyền xuất hiện từng khe hở, Lý Thất Dạ cũng chỉ cười mà thôi.
Cuối cùng nhất, "Răng rắc" một tiếng, cả chiếc cốt thuyền rã rời, vào thời điểm này Lý Thất Dạ không chút do dự, tay của hắn khẽ vẫy một cái, một chiếc cốt thuyền khác xuất hiện, Lý Thất Dạ lập tức đổi thuyền.
Thời điểm Lý Thất Dạ bước vào chiếc cốt thuyền khác, cốt thuyền cũ rã rời chìm vào trong nước biển.
Nhưng mà chiếc cốt thuyền này cũng không thừa nhận được bao lâu, tiếng "Răng rắc" vỡ vụn vang lên, cốt thuyền bắt đầu vỡ ra, không có chạy bao lâu, chiếc cốt thuyền này rã rời, Lý Thất Dạ lại đổi cốt thuyền khác.
Lý Thất Dạ từ Cốt Hải mang theo vài chiếc cốt thuyền, nhưng mà khi vào càng sâu, cốt thuyền vỡ vụn càng nhanh.
Nhưng mà Lý Thất Dạ không chút kinh hoảng, cho dù không còn tất cả cốt thuyền, hắn còn có một đòn sát thủ, chính là thuyền nhỏ của Bạch Cốt Đảo chủ!
Bạch Cốt Đảo chủ xem chiếc thuyền nhỏ này là bảo vật tuyệt thế vô song, bản thân thuyền nhỏ này xuất xứ từ cấm khu, bản thân nó có lai lịch kinh thiên.
Mà chiếc thuyền nhỏ này có thể đi du lịch bất kỳ nơi nào của Cốt Hải, kể cả cấm khu! Đương nhiên, thuyền nhỏ này không phải vạn năng, nó ở lâu trong cấm khu sẽ tổn hại hết sức lợi hại, làm cho nó mất đi thần lực, cần rất nhiều thời gian tích lũy thần lực lần nữa.
Từng chiếc từng chiếc cốt thuyền vỡ vụn, cuối cùng nhất Lý Thất Dạ sử dụng hết tất cả cốt thuyền, vào thời điểm này Lý Thất Dạ đang chuẩn bị sử dụng thuyền nhỏ của Bạch Cốt Đảo chủ.
Soạt, soạt, soạt...
Vào thời điểm này có âm thanh móng ngựa vang lên, lúc này trong cấm khu có một con ngựa đạp sóng mà đi.
Nếu có người có thể nhìn thấy cảnh này, tuyệt đối không thể tin vào mắt của mình. Trong Cốt Hải, thậm chí có ngựa chạy trên nước biển như đất bằng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào cả.
Khô lâu mã đạp sóng tiến tới, trên người khô lâu mã có khói đen, nó chạy đi vô cùng thần tuấn.
Trong nháy mắt khô lâu mã chạy tới trước mặt Lý Thất Dạ, "Xích" một tiếng hí dài, sau đó nó dừng lại trước mặt hắn.
Nhìn thấy khô lâu mã, Lý Thất Dạ tươi cười, thoáng cái nhảy lên lưng ngựa, ngồi lên người khô lâu mã.
"Xích" một tiếng hí dài, khô lâu mã quay đầu, nó chạy vào sâu trong cấm khu.
- Ngựa tốt.
Lý Thất Dạ cũng cảm khái sờ sờ khô lâu mã, nói ra:
- Khó trách năm đó Bất Tử tiểu tử lại giấu ngươi đi, một thớt ngựa tốt như vậy thật khiến người ta thèm muốn. Nếu như năm đó Bất Tử tiểu tử không giấu ngươi đi, nói không chừng ta sẽ đoạt ngươi đấy. "Xích" khô lâu mã hí dài một tiếng, rõ ràng rất bất mãn với lời của Lý Thất Dạ.
Đối với khô lâu mã kháng nghị, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
- Ngươi không cần bất mãn, bình tĩnh mà xem xét, ngươi cũng không chỉ thuộc về Bất Tử tiểu tử kia đâu, bảo tàng năm đó Bạch Cốt Đảo chủ cũng có phần, nhưng mà Bất Tử tiểu tử đào hố hắn mà thôi. Nếu như nói, ngươi có một nửa là thuộc về Bạch Cốt Đảo chủ, nói không chừng tất cả đều không giống.
Đối với Lý Thất Dạ nói vậy, khô lâu mã không có để ý tới, nó chạy cực nhanh vào sâu trong cấm khu.
Một thớt khô lâu mã có thể chạy trong cấm khu Cốt Hải, bất kể là ai đều thèm chảy nước miếng. Chuyện này khó trách nhiều năm qua Bạch Cốt Đảo chủ vẫn căm giận bất bình, nếu như năm đó Bất Tử Tiên Đế không đào hố hắn như vậy, nói không chừng con ngựa này chính là của hắn!
Cuối cùng nhất, khô lâu mã dừng lại, bởi vì phía trước không đường để đi. Trong vùng biển bóng tối cấm khu này, nó là nơi thập phần rộng lớn, nhưng mà không biết nguyên nhân gì, phía trước đột nhiên không có cái gì, phía trước lại là hư không.
Khó trách khô lâu mã quay lại đón Lý Thất Dạ, bởi vì phía trước đã không có đường, nó không cách nào đi qua, cho nên quay trở lại tìm Lý Thất Dạ.
- Tiên Đế chi uy nha.
Nhìn thấy hư không trước mặt không có cái gì, Lý Thất Dạ cảm khái nói:
- Tuy nhiên ai cũng chưa từng thành công chân chính, nhưng mà đoạn tuyệt một phương, Tiên Đế vẫn làm được. Ít nhất Tiên Đế vì Thiên Linh Giới kéo dài đủ thời gian.
Trong cấm khu hắc ám, dừng bước tại đây, phía trước là hư không mênh mông, không biết có thể đi thông tới nơi nào.
"Xích ——" khô lâu mã hí dài một tiếng, móng trước của nó giơ lên, có chút vội vàng xao động.
Lý Thất Dạ vỗ vỗ khô lâu mã, vừa cười vừa nói:
- An tâm một chút, không nên nóng nảy, Bất Tử tiểu tử đã chết lâu như vậy, hắn cũng không quan tâm một chút thời gian này.
Mà Lý Thất Dạ nói như thế, khô lâu mã vẫn không an phận mà đạp chân liên tục, dường như nó hận không thể xông qua nơi này.
- Thời gian quá xa xưa, cũng không chỉ một Tiên Đế chiến đấu ở nơi này, ngươi tìm không thấy con đường phía trước là chuyện bình thường.
Lý Thất Dạ biết rõ khô lâu mã bất an vì cái gì, nhàn nhạt nói:
- Phiến thiên địa này, trải qua một lần lại một lần công phạt chinh chiến, khắp nơi là mảnh nhỏ.
"Xích ——" khô lâu mã hí dài kêu một tiếng, dường như nó đồng ý với Lý Thất Dạ.
- Được rồi, ta sẽ mang ngươi qua đoạn đường này.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Nhưng mà, ta còn có chuyện khác, cũng không thể một đường đi theo ngươi được, đến lúc đó, có thể tìm được con đường trước kia hay không, phải dựa vào chính ngươi.
Lúc này khô lâu mã vậy mà không có hí, nó nhìn qua hư không mênh mông, hình như đang tự hỏi, hình như đang thăm dò lộ tuyến năm đó trong trí nhớ của nó.
Lúc này Lý Thất Dạ lấy chiếc thuyền nhỏ của Bạch Cốt Đảo chủ ra, nhảy vào trong. Thấy Lý Thất Dạ nhảy vào chiếc thuyền nhỏ như phi toa này, khô lâu mã cũng không chút do dự nhảy vào. - Lên đường.
Lý Thất Dạ cười to lên, thuyền nhỏ này lập tức sáng lên, thân thuyền vốn do thủy tinh sáng tạp mà thành cũng sáng hơn trước, vô cùng chói mắt.
"Ông" một tiếng vang lên, thuyền nhỏ lập tức lướt đi trong phiến hư không này, đón lấy, thuyền nhỏ giống như giao long nghịch nước, nó lao vào nơi sâu nhất của hư không, dường như đây không phải là hư không, mà là một rãnh biển thâm bất khả trắc.
Trên thực tế hư không trước mắt không phải hư không chân chính. Mà là Tiên Đế dùng thủ đoạn nghịch thiên cấm đoán khu vực này, bởi vì có Tiên Đế công phạt qua nơi đây, tuy cuối cùng không có thành công, nhưng mà Tiên Đế không muốn phá hủy nơi này thành mảnh nhỏ cũng làm như vậy, Tiên Đế mới ra tay tạo ra cấm khu này.