Lý Thất Dạ nói như vậy làm cho Thái Dương Vương, Lâm đạo trưởng tức giận đến thổ huyết, một chiêu thua trong tay Lý Thất Dạ đã là vô cùng nhục nhã, hiện tại còn bị Lý Thất Dạ nhục nhã như vậy.
Lúc này, Lâm đạo trưởng cùng Thái Dương Vương hai người nhìn nhau, bọn họ cắn răng một cái, quyết định chắc chắn, bất cứ giá nào. Thái Dương Vương hung ác nói: - Lý Thất Dạ, chúng ta không chết không ngớt!
Vừa mới nói ra, "Oanh" một tiếng vang thật lớn, vào giờ phút này, Thái Dương Vương lấy ra một thần hộp, thần hộp mở ra xuất hiện một mặt trời.
Âm thanh "Răng rắc, răng rắc" vang lên, vào giờ phút này mặt đất khô nứt, hỏa diễm đáng sợ thiêu đốt bùn đất dữ dội.
Thời điểm diễn biến thành mặt trời, tất cả mọi người nhượng bộ lui binh, thái dương tinh hỏa đáng sợ ngay cả Thần Hoàng cũng bị thiêu chết đấy.
Nhìn qua mặt trời trên cao có thái dương tinh hỏa đang thiêu đốt, trong lòng rất nhiều người khẽ run rẩy. Mặc dù nói mặt trời trước mặt nhỏ hơn mặt trời chính thức quá nhiều, nhưng mà thái dương tinh hỏa nó ẩn chứa có thể hủy diệt một thế giới. - Trong mặt trời này có bao nhiêu thái dương tinh hỏa? Là một phần mười mặt trời bình thường hay là hai phần mười?
Nhìn thấy mặt trời như vậy, rất nhiều người cũng hoảng sợ, thế hệ trước đều rất kiêng kị.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn, lúc này Thái Dương Vương chèo chống thân thể trọng thương vận dụng Thái Dương Thể. Cuối cùng hắn há miệng nuốt mặt trời này.
Bồng —— một tiếng vang lớn, lúc Thái Dương Vương nuốt mặt trời vào bụng, toàn thân nổ vang lên, sau đó nghe được âm thanh "Răng rắc, răng rắc" vỡ vụn sinh ra, toàn thân Thái Dương Vương xuất hiện từng đạo khe hở, thái dương tinh hỏa đáng sợ từ trên khe hở trên người Thái Dương Vương bắn ra ngoài.
Lúc này thân thể Thái Dương Vương căng phồng lên như núi lửa, tùy thời sẽ nổ tung, nếu như hắn thật nổ tung, chỉ sợ sẽ hủy diệt nơi này.
- Ah ——
Thái Dương Vương kêu thảm một tiếng, trong âm thanh răng rắc vang lên, thân thể Thái Dương Vương xuất hiện khe hở càng ngày càng lớn, dường như hắn nuốt mặt trời vào thân thể của hắn như nổ tung.
Nhưng mà trong tiếng kêu gào thê thảm này, Thái Dương Vương điên cuồng thúc dục Thái Dương Thể của mình, khí lực hào quang càng ngày càng sáng.
Âm thanh "Loong coong, loong coong, loong coong" của kim loại vang lên, vào thời điểm này, Thái Dương Vương dùng thái dương tinh hỏa pháp tắc điên cuồng vây khốn thân thể của mình, hắn phải khóa thân thể của mình lại, không cho mặt trời trong cơ thể nổ tung, đồng thời khí lực của hắn không ngừng hấp thu thái dương tinh hỏa.
Thì ra Thái Dương Vương đi vào Cốt Hải, đạt được cơ duyên không nhỏ, từ trong khung xương to lớn lấy được một mặt trời, đồn đãi nói đây chính là nội đan của Kim Ô.
Sau khi đạt được mặt trời này, Thái Dương Vương muốn tính toán chậm rãi hấp thu thái dương tinh hỏa bên trong, nếu như có thể hấp thu sạch sẽ thái dương tinh hỏa bên trong, thực lực của hắn sẽ tăng lên vài cấp độ.
Nhưng mà thái dương tinh hỏa này uy lực cực kỳ cường đại, hắn muốn tiêu hóa no hoàn toàn cũng cần mười năm hoặc vài chục năm.
Nhưng mà lúc này Thái Dương Vương bị bức phải nổi giận, nếu như hôm nay không đòi lại sỉ nhục, về sau Thiên Linh Giới không có nơi cho hắn sống yên ổn, cho nên sau khi tức điên lên, Thái Dương Vương không để ý tất cả hậu quả, nuốt mặt trời vào bụng.
Đối với Thái Dương Vương mà nói, hắn hôm nay không chết không ngớt với Lý Thất Dạ, không phải hắn chết, chính là Lý Thất Dạ vong!
Lúc này Lâm đạo trưởng lấy một cái lọ ra, cái lọ cưc kỳ cổ xưa, hơn nữa dán rất nhiều phù văn, bảo phù như vậy phong ấn cái lọ, chuyện này khiến mọi người nhìn qua như nhìn thấy thứ khó lường.
Lúc này Lâm đạo trưởng mở bảo phù nêm phong ra, lúc này mỏ nắp lọ ra ngoài, "Ông" một vang vang lên, cả cái lọ ỏa ra bảo quang bốn phía, sau đó "Oanh" một tiếng vang thật lớn, hào quang thánh khiết bay lên tinh không.
Oanh —— oanh —— oanh ——
Dưới cột sáng thánh pháp, bầu trời lay động, hào quang thánh khiết bao phủ hư không, trên bầu trời dường như xuất hiện đóa hoa thật lớn.
Thời điểm đóa hoa nở rộ trên trời, trên trời đầy hào quang thánh khiết, trong khoảng thời gian ngắn, cả thiên địa như chìm nổi bất định.
Cùng lúc đó cái lọ tỏa ra tiên âm, dường như có tiên nhân đang tụng kinh văn, từng đạo pháp tắc thật nhỏ xuất hiện, giống như tinh linh có cánh bay ra khỏi cái lọ.
Trong ánh mắt giật mình của nhiều người, Lâm đạo trưởng cầm cái bình trong tay, hắn dường như hóa thành tiên nhân, mà nơi hắn đứng hóa thành tiên đất.
- Đây là vật gì ——
Nhìn thấy một màn thần kỳ này, làm cho rất nhiều người nhìn qua ngây ngốc, trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người hiểu rõ, đồ vật trong tay Lâm là tuyệt thế vô song, tuyệt đối là tiên phẩm.
Rất nhiều người ngơ ngác nhìn qua một màn trước mặt, thật lâu trức đó cũng thẫn thờ, thậm chí có người tim đập thình thịch, cái lọ này tuyệt đối có chứa thứ vô song. - Thọ huyết đại thành tiên thể!
Có một lão Thần Vương nhận ra trong lọ chứa thứ gì, hắn chấn động thì thào nói.
- Thọ huyết đại thành tiên thể!
Nghe thế lão Thần Vương nói vậy, có không ít người hét lên.
Trong khoảng thời gian ngắn, vô số người nhìn qua cái lọ của Lâm đạo trưởng thèm chảy nước miếng, thậm chí có người đang liếm bờ môi! Thọ huyết đại thành tiên thể, cho dù kẻ đần cũng biết đây là bảo vật.
Thọ huyết của một đại thanh tiên thể, giá trị không cách nào đánh giá, nếu như có thể ăn thọ huyết như vậy, chỉ sợ đời này sẽ được lợi ích khôn cùng.
Phải biết rằng, thủy tổ Tị Trần Dương Thuỷ chính là Vô Cấu Thể đại thành, mà vô cấu thể có thể nói là thể chất ôn hòa nhất trong mười hai tiên thể, loại thọ huyết đại thành tiên thể này, có thể nói là ôn hòa nhất trong thập nhị tiên thể, ăn thọ huyết này vào, tổn thương với tu sĩ sẽ thấp nhất.
Đổi lại tiên thể khác, cảnh giới không đủ cường đại, cưỡng éo ăn thọ huyết đại thành tiên thể, chỉ sợ không chịu nổi bị thọ huyết làm bị thương, mà thọ huyết Vô Cấu Thể đại thành tiên thể, nó thập phần ôn hòa, cho dù bị ăn vào cũng ít tổn thương.
Thử nghĩ một chút, thọ huyết tác dụng lớn như thế ai có thể không động tâm? Mặc dù mọi người không biết Lâm đạo trưởng có bao nhiêu thọ huyết, nhưng đối với rất nhiều tu sĩ mà nói, quản chi là một giọt thọ huyết đại thành tiên thể, chỉ cần ăn vào thì cả đời này sẽ được lợi vô cùng.
Lúc này nhìn qua cái lọ trong tay Lâm đạo, rất nhiều người đều vô ý thức liếm liếm đầu lưỡi, đương nhiên, không người nào dám ra tay với Lâm đạo trưởng.
Lâm đạo trưởng nhìn cái lọ, trong nội tâm cũng đau lòng, phải biết rằng Tị Trần Dương của bọn họ cũng chỉ còn lại chút máu huyết của lão tổ, từ khi sư tổ truyền cho, hắn vẫn không nỡ dùng, nhưng mà, hôm nay hắn không thể tiếc bất cứ giá nào!
Cuối cùng nhất, Lâm đạo trưởng cắn răng một cái, há miệng nuốt vào trong bụng.
Ông —— một tiếng, sau khi Lâm đạo trưởng ăn thọ huyết vào, trên người tỏa ra ánh sao hoàn mỹ, trên người hắn hào quang càng ngày càng sáng, càng ngày càng sáng chói, giống như thể của hắn bị thắp sáng.