- Phi, ngươi đang lừa gạt ta đúng không, mới không coi trọng ngươi.
Diệp Tiểu Tiểu hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.
- Nếu như ngươi cho rằng như vậy, ta đây cũng không có biện pháp.
Lý Thất Dạ khoát tay, nói ra:
- Nếu ngươi tin tưởng ta, đến lúc đó ta có thể mang ngươi đi một ít nơi bí mật của Thần Thụ Lĩnh, đến lúc đó ngươi hoặc là có thể hoàn toàn biết rõ ảo diệu huyết thống bản thân. - Thiệt giả?
Diệp Tiểu Tiểu nhìn Lý Thất Dạ nói ra,
- Ta cần lừa ngươi sao?
Lý Thất Dạ nhàn nhạt địa cười cười, nói ra:
- Nếu như ta thật muốn lừa ngươi, ta lúc ở Hoàng Kim Tự đã thu ngươi dưới trướng, phụ thân ngươi còn cam tâm tinh nguyện gả ngươi cho ta đấy.
- Phi, phi, phi...
Diệp Tiểu Tiểu khinh thường nói:
- Tự đại vương, đừng cả ngày tự kỷ như vậy, ai muốn gả cho ngươi, cho dù ta gả cho a miêu a cẩu, cũng sẽ không gả cho ngươi.
- Tốt, ta biết rõ, vậy ngươi gả cho a miêu a cẩu đi.
Lý Thất Dạ cười rộ lên nói ra.
- Ngươi có ý kiến nha!
Diệp Tiểu Tiểu tức giận đến nghiến răng ngứa, hung hăng giẫm chân Lý Thất Dạ, lại hung dữ nhìn Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ một tay xách nàng, vừa cười vừa nói:
- Tốt, tiểu nha đầu, đừng không nghe lời, chúng ta đi Thần Thụ Lĩnh.
- Đi thì đi, ai sợ ai.
Diệp Tiểu Tiểu hừ một tiếng, nhảy ra khỏi tay Lý Thất Dạ ra ngoài.
- Tốt, chúng ta đi thôi.
Lý Thất Dạ tiếp tục đi thẳng về phía trước.
- Chúng ta đi Thần Thụ Lĩnh làm gì thế?
Diệp Tiểu Tiểu bề bộn là đuổi theo Lý Thất Dạ, như hiếu kỳ Bảo Bảo đồng dạng.
- Quan sát một chút.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
- Quan sát cái gì?
Hai mắt Diệp Tiểu Tiểu sáng ngời, nói ra:
- Có bảo vật xuất thế sao? Tự đại vương, ngươi không thể nào là vô duyên vô cớ bỏ chạy đi Thần Thụ Lĩnh a.
- Ai nói có bảo vật xuất thế, ta đi xem, thưởng thức phong cảnh không được hay sao.
Lý Thất Dạ cười cười thần bí.
- Phi, ta mới không tin lời nói dối của ngươi.
Diệp Tiểu Tiểu hừ một tiếng, nàng theo sát Lý Thất Dạ, bộ dáng đoán chừng Lý Thất Dạ sẽ bị nàng dính vào, Lý Thất Dạ đi tới chỗ nào, nàng sẽ theo tới đó, nàng cũng muốn nhìn một chút Lý Thất Dạ đến Thần Thụ Lĩnh rốt cuộc là vì cái gì.
Lý Thất Dạ cười cười, cũng không có nói cái gì nữa, mang theo Diệp Tiểu Tiểu tiếp tục tiến lên, đi về phía Thần Thụ Lĩnh.
Thần Thụ Lĩnh, đây là một trong mười hai táng địa, tại Thiên Linh Giới, nó nổi danh ngang Cốt Hải. Thần Thụ Lĩnh với tư cách một trong mười hai táng địa, so với Cốt Hải nó không có hung hiểm như vậy.
Thậm chí có người nói, Thần Thụ Lĩnh hung hiểm chỉ trừ mười hai táng địa táng phật cao nguyên ra. đó là nơi có chỉ số hung hiểm thấp nhất.
Trên thực tế, với tư cách một trong mười hai táng địa, cái gọi là Thần Thụ Lĩnh không có chỗ nào không hung hiểm, nhưng đó là hiện tượng mặt ngoài mà thôi, trên thực tế, tại Thần Thụ Lĩnh, trình độ hung hiểm cũng chẳng thua kém bất cứ nơi khác.
Rất nhanh, Lý Thất Dạ mang theo Diệp Tiểu Tiểu bước vào Thần Thụ Lĩnh, sau khi bước vào Thần Thụ Lĩnh thì cảm nhận được khí tức thổi vào mặt đã khác.
Sau khi tiến vào Thần Thụ Lĩnh, bất luận là người nào mới tới Thần Chỉ Châu đều phát hiện được, khí tức mênh mang của Thần Chỉ Châu là tới từ Thần Thụ Lĩnh.
Ở chỗ này, khí tức mênh mang dạt dào như biển cả, vô cùng vô tận. Quan trọng hơn là, nơi này là Thần Thụ Lĩnh, sinh cơ bừng bừng tỏa ra các nơi, đứng bất cứ góc nào của Thần Thụ Lĩnh đều có cảm giác mình đang tắm trong sinh mệnh lực dồi dào, khí tức sinh mệnh thổi vào người, thoải mái nói không nên lời.
Mặc kệ ngươi là người mệt mỏi cỡ nào, mặc kệ ngươi là người yếu ớt thế nào, mặc kệ ngươi là người già nua ra sao, vào lúc ngươi đứng trong Thần Thụ Lĩnh thì sẽ phát hiện ra khác biệt.
Đứng ở chỗ này, mệt mỏi trên người bị quét sạch, đứng ở chỗ này, ngươi sẽ cảm giác mình cường đại hơn, đứng ở chỗ này, ngươi sẽ cảm giác mình trẻ tuổi...
- Nếu là trước đó không biết Thần Thụ Lĩnh là một trong mười hai táng địa, có ai tin tưởng nơi này chính là táng địa cơ chứ.
Diệp Tiểu Tiểu theo sau Lý Thất Dạ đứng trên một ngọn núi, thoải mái thở dài một hơi, thân thể của nàng đang đắm chìm trong khí tức sinh mệnh lực, cảm giác thân thể đang ngâm trong biển lớn, là ấm áp như vậy, là thư thái như vậy, là sinh cơ dạt dạo như vậy...
Lý Thất Dạ chỉ cười cười, nhìn qua tòa thôn trang bên kia, khi nhìn qua thôn trang này ánh mắt của hắn thâm thúy.
Nếu như lúc này có người thấy Lý Thất Dạ đứng ở chỗ nào, vậy nhất định sẽ chấn động.
Đó là một sơn mạch vô cùng to lớn, trên sơn mạch này có nhiều ngọn núi phập phồng, ngọn núi xanh biếc, sinh cơ dạt dào.
Trên thực tế, mỗi dãy núi là vô số ngọn núi, nhưng mà bất cứ kẻ nào nhìn cũng phát hiện nó bình thường.
Nhưng mà khi tới Thần Thụ Lĩnh, vậy không bình thường. Bởi vì trên mỗi ngọn núi lớn vậy mà không phải nằm trên đất, mà là cắm trên mặt đất.
Có thể tưởng tượng một chút, một sơn mạch rộng ngàn dặm kéo dài vạn dặm, mỗi rặng núi lớn của nó là cái đầu cắm vào mặt đất, phần chân núi chỉa lên trời, đây là chuyện không cách nào tưởng tượng nổi.
Hơn nữ tại Thần Thụ Lĩnh như này, trong vùng đất rộng lớn, sơn mạch giống như vậy cũng không chỉ có một, mà là các ngọn núi các nơi, tất cả ngọn núi đều cắm vào mặt đất.
Nhìn qua một hồi, cả Thần Thụ Lĩnh là những nhánh cây dài hẹp. Dường như là đại thụ sinh trưởng ngược lên trời!
Cảnh tượng đồ sộ như thế là không thể tưởng tượng nổi, chỉ sợ cũng chỉ có tại Thần Thụ Lĩnh mới có. Cảnh tượng này làm tu sĩ lần đầu tới Thần Thụ Lĩnh tu sĩ đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đối với cảnh đồ sộ này, trăm ngàn năm qua có người đã thăm dò, nhưng mà đều không có đáp án cụ thể.
Hơn nữa về cảnh tượng đồ sộ của Thần Thụ Lĩnh này, với nhân loại mà nói, có cách nói cho rằng bản thân Thần Thụ Lĩnh chính là một cây đại thụ số vô số năm tháng, cho nên mới có cảnh tượng kỳ quan như vậy.
Cũng có người không đồng ý cách nói như thế, có một loại cách nói cho rằng, ngược dòng tìm hiểu về thời kỳ cổ xưa, nơi này đã từng xảy ra đại chiến tiên nhân, trong chiến tranh này, tiên nhân đã nhổ các ngọn núi lớn lên làm thành trường mâu ném thẳng vào địch nhân của mình.
Về sau những ngọn núi như thế cắm khắp Thần Thụ Lĩnh, kể từ đó hình thành cảnh tượng đồ sộ của Thần Thụ Lĩnh như thế này.
Bất kể là cách nói như thế nào, đều không thể kết luận chính xác, cũng không có bất kỳ người nào có thể đưa ra đáp án chính xác.
Tại Thiên Linh Giới, mỗi người đều nói có ba đại chủng tộc, Mị Linh, Thụ tộc, Hải Yêu!
Nhưng cũng có người nói tại Thiên Linh Giới, có bốn đại chủng tộc, đó chính là Mị Linh, Thụ tộc, Hải Yêu còn có thụ nhân!
Đương nhiên, cũng có người phủ nhận cách nói này, cho rằng thụ nhân căn bản không phải sinh linh, đó là tử vật, căn bản là không thể xưng là một tộc.
Thụ nhân, đây là chủng tộc chỉ có ở Thần Thụ Lĩnh, cũng là chủng tộc duy nhất có thể ở lại Thần Thụ Lĩnh!