Nhưng mà cho tới hôm nay, cả Bất Tử Môn tuy vẫn bảo trì cảnh tượng núi sông mỹ lệ nguyên vẹn, nhưng nó không còn mạnh mẽ như năm đó, năm đó rầm rộ đã một đi không trở lại.
Bên trong Bất Tử Môn, trong sơn cốc yếu lĩnh này đã có bao nhiêu đệ tử tu hành luận đạo, trong những sơn mạch treo trên cao kia xây dựng vô số cây cầu, nhớ năm đó có bao nhiêu nam nữ đệ tử gặp nhau ở đây, đàm tình dưới ánh trăng...
Cho tới hôm nay, đệ tử Bất Tử Môn chỉ hơn trăm, đang co cụm ở một góc.
Vào hôm nay, đệ tử Bất Tử Môn hơn trăm, nhưng mà đa số đệ tử là đi xa tứ hải, đệ tử ở trong tông môn đã ít lại càng ít, cho nên cả Bất Tử Môn rộng lớn trở nên quạnh quẽ.
Bất Tử Môn chủ dẫn Lý Thất Dạ đi lên vào đại điện, pha trà thơm dâng cho Lý Thất Dạ cùng Diệp Tiểu Tiểu.
Hiện tại đệ tử Bất Tử Môn đang ở nơi khác, nơi này chính là khu vực hạch tâm của Bất Tử Môn, chỉ có lão tổ mới có thể ở lại.
Chỉ tiếc hiện tại đệ tử Bất Tử Môn rải rác không có mấy, cho nên đệ tử Bất Tử Môn đều ở tại tổ địa.
Chủ khách đều ngồi xuống, Bất Tử Môn chủ cung kính nói:
- Không biết Lý công tử đến Bất Tử Môn chúng ta có gì chỉ giáo? Chỉ cần Lý công tử có chỗ cần dùng đến, xin cứ nói ra.
Lý Thất Dạ là hung nhân đi tới nơi này, Bất Tử Môn chủ đã làm ra ý định xấu nhất, thực sự cần thiết hắn sẽ đi làm, dù sao cứng đối cứng với hung nhân như vậy đó là tự tìm đường chết, hắn cũng không hy vọng Bất Tử Môn hủy diệt trong tay mình. - Ngươi quá khẩn trương.
Nhìn qua thần thái của Bất Tử Môn chủ, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
- Tuy ta là một hung nhân, nhưng còn không đến mức nuốt Bất Tử Môn của các ngươi đâu.
- A, a, a. . .
Bất Tử Môn chủ cười khan một tiếng, nói ra:
- Lý công tử chính là thế hệ tuyệt thế, tăng lên vô song, Bất Tử Môn của ta chỉ là con tôm tép nhãi nhép mà thôi, không lọt vào pháp nhãn của chân long như Lý công tử đây.
Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt một tiếng, đương nhiên hắn hiểu õ Bất Tử Môn chủ suy nghĩ cái gì, hắn chỉ cười cười, nói ra:
- Môn chủ, yên tâm đi, ta đến Bất Tử Môn chỉ là đi tham quan, sau đó ở lại vài ngày.
- Chỉ ở vài ngày?
Bất Tử Môn chủ ngây ngốc một hồi, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Lý Thất Dạ chỉ tới ở vài ngày.
Trên thực tế Bất Tử Môn chủ đã làm ra ý định xấu nhất, đến lúc tối hậu trọng yếu, nên kinh sợ thì kinh sợ, Lý Thất Dạ muốn cái gì, cho cái gì.
- Như thế nào, không hoan nghênh phải không?
Lý Thất Dạ nhìn qua Bất Tử Môn chủ không dám tin nổi, vừa cười vừa nói.
- Không, không, không, tuyệt đối hoan nghênh, tuyệt đối hoan nghênh, là vinh hạnh của tiểu nhân, là vinh hạnh của tiểu nhân!
Bất Tử Môn chủ phục hồi tinh thần lại, gấp gáp nói.
- Yên tâm, quy củ của Bất Tử Môn ta hiểu, ta tới đây cũng không phải ở không, ta thuê Hạc Chủy Phong của các ngươi ở vài ngày.
Lý Thất Dạ nói xong cũng ném túi tinh bích nhỏ lên bàn.
Bất Tử Môn chủ nghe nói như vậy, thập phần ngoài ý muốn, hắn phục hồi tinh thần lại, cũng không dám nhìn trong túi nhỏ này có bao nhiêu tinh bích, vội vàng bưng trả lại cho Lý Thất Dạ, nói ra: - Lý công tử tới nơi này, ngươi và Diệp công chúa có thể tới Bất Tử Môn chính là vịnh hạnh của Bất Tử Môn rồi, Lý công tử là khách nhân của Bất Tử Môn, sao dám nói thuê nơi này chứ?
Bất Tử Môn bắt đầu suy sụp, rất nhiều người đánh chủ ý về Bất Tử Môn, cho nên đã từng có không ít truyền thừa cường đại đã công kích Bất Tử Môn, tuy Bất Tử Môn cũng từng phản kích qua, nhưng chỉ đánh lui cường địch mà thôi.
Nhưng mà từ khi Bất Tử Môn ngày từng ngày suy sụp, Bất Tử Môn cũng cảm thấy lực bất tòng tâm, nhưng mà người bên ngoài vẫn tới Bất Tử Môn xem xét, tất cả mọi người cho rằng Bất Tử Môn có chôn dấu bảo vật tuyệt thế.
Về sau Bất Tử Môn đã phóng ra lời nói, chỉ cần cảm thấy hứng thú với Bất Tử Môn, ngươi xuất tiền thuê một ngọn núi hoặc là Hạc Chủy Phong, Bất Tử Môn cũng không quản các ngươi ở nơi này làm gì, quản chi là đào ba thước đất cũng xem như không phát hiện qua.
Đương nhiên, cái gọi là tiền thuê cũng là ý của Bất Tử Môn, gặp phải tu sĩ cường đại hoặc truyền thừa mạnh mẽ, thực không cho thì Bất Tử Môn cũng không có biện pháp nào.
Nhưng mà tu sĩ cường đại hoặc truyền thừa mạnh mẽ thì chút tiền này vẫn cho, dù sao, bọn họ là người có thân phận, chỉ là một chút tinh bích thì không đặt vào trong mắt.
Đối với Bất Tử Môn chủ mà nói, Lý Thất Dạ chỉ cười cười, cũng không có ý thu hồi cái túi nhỏ.
Bất Tử Môn chủ thấy thần thái của Lý Thất Dạ như vậy thì hiểu rõ, hắn cúi người nói ra:
- Vậy tiểu nhân cung kính không bằng tuân mệnh!
Sau đó thu hồi Lý Thất Dạ Tiểu Hắc túi.
- Không dối gạt Lý công tử nói, Hạc Chủy Phong đã hoang phế thật lâu, tiểu phân phó đệ tử đi dọn dẹp một chút, công tử không ngại ngồi tạm.
Bất Tử Môn chủ nói với Lý Thất Dạ.
Bất Tử Môn chủ không biết Lý Thất Dạ muốn làm gì ở Hạc Chủy Phong, nhưng mà hắn cũng không muốn đi hỏi nhiều, để tránh đưa tới tai ương diệt môn cho Bất Tử Môn. - Vậy đi một chút a, ngắm phong cảnh của Bất Tử Môn cũng tốt.
Nghe được Bất Tử Môn chủ nói như vậy, Lý Thất Dạ chỉ cười cười, nói ra.
Bất Tử Môn chủ cũng không dám lãnh đạm, lập tức dẫn đường cho Lý Thất Dạ.
Trên thực tế đây cũng không phải là lần đầu tiên Lý Thất Dạ tới Bất Tử Môn, cho dù không có Bất Tử Môn chủ dẫn đường, Lý Thất Dạ quen thuộc Bất Tử Môn tới từng ngọn núi từng dòng nước.
Lý Thất Dạ theo Bất Tử Môn chủ đi qua khắp nơi, hắn cũng chỉ là tùy ý nhìn xem mà thôi, ngược lại Diệp Tiểu Tiểu hiếu kỳ với Bất Tử Môn khắp nơi, đặc biệt là những sơn mạch treo trên bầu trời kia, từng tòa sơn mạch như cây cầu lớn, cảnh này làm Diệp Tiểu Tiểu cảm thấy hứng thú.
Tại Bất Tử Môn, có rất nhiều ngọn núi cao vứt trong mây, cũng có rất nhiều thâm cốc cực sâu, bất luận là núi cao vượt mây hay là khe núi cực sâu, tất cả đều xây dựng đại điện lầu các, tu những đại điện lầu các này đa số bị hoang phế, nhưng vẫn nhìn ra được nó năm xưa cường đại như thế nào. - Xem ra Bất Tử Môn các người có rất nhiều động thiên nha.
Diệp Tiểu Tiểu đi theo du lãm, nói ra.
- Theo ghi lại, thời điểm Bất Tử Môn hưng thịnh nhất có trăm vạn đệ tử, trải rộng ngũ hồ tứ hải, môn hạ đệ tử có đủ khắp cửu giới vạn tộc. Tại Bất Tử Môn có tám vạm đại điện, đệ tử lại lâu dài hơn mười vạn.
Bất Tử Môn chủ nói ra.
Nhắc tới vinh quang của Bất Tử Môn, Bất Tử Môn chủ cũng có phần hưng phấn, dù sao năm đó Bất Tử Môn của bọn họ ở Thiên Linh Giới cũng là truyền thừa có danh hào, uy danh hiển hách.
Đặc biệt là thời đại Bất Tử Tiên Đế, cửu giới triều bái, vạn tộc hiến cống, đây là cường thịnh cỡ nào, đây là vinh quang ra sao, đáng tiếc, cho tới hôm nay tất cả đều là hoa cúc tàn, tất cả vinh quang đã tan thành mây khói.