Cuối cùng nhất Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, tâm tình đặc biệt khoan khoái dễ chịu, nhìn qua Diệp Tiểu Tiểu nói ra:
- Đi thôi, ta mang ngươi đi một nơi.
Diệp Tiểu Tiểu phục hồi tinh thần lại, lập tức đi theo Lý Thất Dạ.
Thời điểm định rời khỏi phiến tinh không này, Diệp Tiểu Tiểu vẫn không nhìn ra huyền bí của mười hai cung điện kia.
Từ đầu đến cuối, Lý Thất Dạ không có nhìn nhiều mười hai cung điện hoàng kim này, dường như mười hai toà cung điện hoàng kim này chẳng có gì hữu dụng cả.
- Mười hai toà cung điện này rốt cuộc là cái gì?
Diệp Tiểu Tiểu nhịn không được hỏi Lý Thất Dạ.
- Ngươi nói là cái gì?
Lý Thất Dạ thấy Diệp Tiểu Tiểu hiếu kỳ như vậy, cũng dừng bước, cười nói với nàng.
- Ta nhìn thấy.
Diệp Tiểu Tiểu chưa từng bỏ ý đồ, lập tức tiến lên, đứng trước cung điện hoàng kim, nàng nhịn không được cân nhắc một phen, nàng nhìn sau đó gõ gõ lên vách cung điện.
Qua một hồi lâu, Diệp Tiểu Tiểu cân nhắc một phen, nàng trở lại bên người Lý Thất Dạ.
- Mười hai toà cung điện hoàng kim này nhìn như thế nào cũng cảm thấy giống mười hai mệnh cung.
Diệp Tiểu Tiểu đứng bên người Lý Thất Dạ, không khỏi giật mình nói:
- Bất luận là từ bộ dáng hay là xu thế mà nhìn, ta cảm thấy nó là mệnh cung!
Điều này thật sự là làm cho Diệp Tiểu Tiểu chấn động, nếu như đây thật sự là mệnh cung, vậy thật sự làm cho người ta giật mình, mười hai mệnh cung, tồn tại như vậy có ý nghĩa gì? - Ngươi rất có thiên phú.
Lý Thất Dạ chỉ cười cười, cũng không trả lời Diệp Tiểu Tiểu.
- Không cần ngươi khen ta, cho dù ngươi không khen ta, ta cũng biết ta rất có thiên phú!
Diệp Tiểu Tiểu hết sức bất mãn với đáp án của Lý Thất Dạ, hừ một tiếng, oán hận trừng Lý Thất Dạ.
- Đi thôi, ta mang ngươi đi một nơi, là nơi ngươi vẫn muốn đi,
Thấy Diệp Tiểu Tiểu không hài lòng, Lý Thất Dạ làm như không nhìn thấy.
- Địa phương nào?
Mới mở miệng, Diệp Tiểu Tiểu nghĩ tới một chuyện, chấn động, nói ra:
- Không phải là nơi ngươi nói lúc trước đấy chứ?
Lúc ở Thần Thụ Lĩnh, Cửu Chung Thần Tổ từng nói qua một nơi, nhưng mà Cửu Chung Thần Tổ còn cũng không nói rõ ràng đã bị Lý Thất Dạ chen ngang.
Diệp Tiểu Tiểu còn tưởng rằng Lý Thất Dạ sẽ rất lâu mới mang nàng đi tới chỗ kia, thật không ngờ, hắn lại nhanh mang nàng đi tới đó như vậy, chuyện này làm cho Diệp Tiểu Tiểu cảm thấy chưa chuẩn bị tốt. - Huyết thống của ta là như thế nào?
Đột nhiên Diệp Tiểu Tiểu cảm thấy tâm thần hoảng hốt, cho tới nay nàng vẫn muốn biết về huyết thống của mình, nhưng mà hiện tại đột nhiên Lý Thất Dạ dẫn nàng đi tới đó, chuyện quá mức đột nhiên, chuyện này làm cho nội tâm của nàng chưa chuẩn bị tốt.
Nhìn thấy tâm thần Diệp Tiểu Tiểu hoảng hốt, Lý Thất Dạ cười cười, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nàng, an ủi nói:
- Yên tâm đi, có ta ở đây, không có việc gì, ngươi chỉ cần đi theo ta là tốt rồi.
Lý Thất Dạ nói câu này Diệp Tiểu Tiểu giống như ăn viên thuốc định thần, chuyện này làm cảm xúc rối loạn và hoang mang của nàng biến mất.
Vượt qua tinh không, Lý Thất Dạ mang theo Diệp Tiểu Tiểu vượt qua tinh không, trong thế giới mênh mông này, tinh vũ bao la bát ngát, bất luận là đi nhanh cỡ nào cũng không thể vượt qua tinh không.
Cuối cùng nhất Lý Thất Dạ mang theo Diệp Tiểu Tiểu đi vào một hơi, ở chỗ này Lý Thất Dạ dừng lại.
Vòm trời lạnh như băng, ít nhất đây là thế giới lạnh như băng, là thế giới chết chóc, ở chỗ này làm cho người ta cảm giác được khí tức tử vong.
Đây là thế giới băng tuyết, nơi này mênh mông trống trải, trừ tĩnh mịch, trừ ngân hà trước mặt ra, trong nơi này không không tịch tịch.
Dưới nơi này chỉ có một ngân hà, trừ nó ra không còn lại bất cứ thứ gì khác, dưới thế giới băng tuyết đầy tịch mịch, đứng ở nơi này giống như tiến vào thế giới bị lãng quên.
Nhìn qua ngân hà trước mặt cũng tịch mịch cơ đơn như thế, cả đầu ngân hà không có chút sinh cơ nào cả.
Ngân hà trước mặt vô cùng to lớn, vô số ngôi sao hội tụ thành ngân hà, ngân hà hình thành vòng xoáy.
Nhưng mà ngân hà lóe hào quang lập lòe, không có tinh huy rạng rỡ, cả ngân hà có màu xám trắng, vừa nhìn qua đã biết ngân hà này là ngân hà chết.
Nhưng mà ngân hà này lại tạo thành vòng xoáy, bởi vì nó đã tử vong, cho nên tốc độ của vòng xoáy thả chậm, dường như trăm ngàn năm mới hoàn thành một vòng.
Ngân hà tử vong, tràn ngập tĩnh mịch, khí tức tử vong ở đây không phải khí tức tử vong ăn mòn con người, mà là cô tịch, là trầm mặc bất biến suốt trăm vạn năm.
Dường như ở nơi này, quản chi ngươi đứng nhiều hơn một giây cũng làm cho ngươi nổi điên, nơi cô tịch này cho người ta áp lực cực lớn.
- Chính là nơi này?
Diệp Tiểu Tiểu nhìn qua ngân hà tử vong trước mặt, ngoài ý muốn nói ra. Nàng cho rằng Lý Thất Dạ sẽ mang nàng đi nơi thập phần đồ sộ hoặc là cực kỳ thần bí.
Thật không ngờ dĩ nhiên là đi tới nơi tràn ngập tịch mịch như thế, ở nơi này cảm giác tịch mịch ép người ta thở không nổi.
- Đúng, chính là nơi này.
Lý Thất Dạ nhìn qua thế giới chết chóc cô tịch này, nhàn nhạt nói:
- Ở chỗ này, nó có thể giúp ngươi ngược dòng tìm hiểu bổn nguyên, nó có thể giúp ngươi hiểu rõ ảo diệu của huyết thống, có thể giúp ngươi hiểu được huyết thống truyền thừa của mình. - Làm sao tìm hiểu đây?
Diệp Tiểu Tiểu không khỏi nói ra:
- Nơi này căn bản là tử địa, tất cả đều tử vong, tánh mạng, đại đạo, pháp tắc, lực lượng... Tất cả mọi thứ ở đây đều tử vong rồi.
Đứng ở nơi này địa phương Diệp Tiểu Tiểu có cảm giác hít thở không thông, làm cho nàng thở không nổi, áp lực tử vong quả thật làm nàng sắp điên lên.
- Không có tử vong, làm sao trọng sinh?
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Tử vong và trọng sinh là tương đối, đối với cả sinh mệnh mà nói, chỉ cần ngươi chết đi mới có kiếp sau. Chỉ có ở nơi như thế này mới có thể giúp ngươi tìm hiểu được căn nguyên huyết thống. - Ý của ngươi là huyết thống của ta sẽ trọng sinh trong tử vong?
Diệp Tiểu Tiểu cũng là người vô cùng thông minh, Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, nàng lập tức hiểu ra.
- Ngươi cũng có thể cho rằng như vậy.
Lý Thất Dạ cười cười, nhìn Diệp Tiểu Tiểu nói ra:
- Đi thôi, không phải sợ, không nên cự tuyệt, đi theo tâm của mình, đi theo cảm giác đi, mặc kệ trong nội tâm của ngươi nhìn thấy cái gì, mặc kệ ngươi mộng nghĩ đến cái gì, không cần khủng hoảng. Tất cả đều có ta, có ta ở đây, mặc kệ phát sinh chuyện gì ta cũng có thể bảo vệ ngươi bình an.
Lý Thất Dạ nói cả buổi cũng ổn định tâm hồn thiếu nữ của Diệp Tiểu Tiểu, không có gì mạnh mẽ hơn lời cam đoan của Lý Thất Dạ với nàng cả,
Thời điểm Lý Thất Dạ an ủi như vậy, tâm hồn thiếu nữ của Diệp Tiểu Tiểu hoàn toàn buông ra, Lý Thất Dạ có đầy đủ lực lượng cường đại để nàng dựa vào, cho dù là trời sập xuống, nàng đều có thể dựa vào hắn, chỉ cần Lý Thất Dạ vẫn còn, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì nàng đều có thể bình yên vô sự!
Cuối cùng nhất Diệp Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, chậm rãi bước vào ngân hà, đi vào trung ương của ngân hà.