Nhưng mà bây giờ đã xảy ra, chỉ một kiếm là Lý Thất Dạ đã trảm Khô Mộc thần tổ, chiến tích như thế rung động toàn bộ cửu thiên thập địa.
Đông, đông, đông...
Trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả Thần Mộng Thiên, Khê Trúc Tiên, Song Đế chi tử cũng hoảng sợ lui ra phía sau vài bước.
Trên thực tế, tất cả thế hệ vô địch đang xem cuộc chiến đều lui ra phía sau.
Tồn tại như đám người Thần Mộng Thiên, cả đời trải qua vô số sóng gió, ngay cả Tiên Đế đều gặp qua, thậm chí ngay cả Tiên Đế đều bồi dưỡng qua, đối với bọn họ mà nói, trên đời này không có thứ gì đáng khiếp sợ nữa.
Đối với người như Thần Mộng Thiên mà nói, thế gian không có gì làm cho bọn họ sợ hãi, nhưng giờ phút này, bọn họ thật sự sợ hãi, sợ hãi chân thật, có thứ đáng sợ đang kề sát cổ bọn họ.
Từ khi bọn họ công thành danh toại, bọn họ đã sớm quên sợ hãi, bọn họ tự nhận không có thứ gì làm bọn họ sợ hãi, trừ tử vong!
Nhưng hôm nay, một kiếm của Lý Thất Dạ trảm Khô Mộc thần tổ, chuyện này làm bọn họ cảm thấy nó rất chân thật, bọn họ quên mất cảm giác sợ hãi chưa từng cảm nhận qua vô số tuế nguyệt.
Giờ phút này không biết có bao nhiêu người bị dọa phá gan, đặc biệt là một kích địch nhân chủ tâm là địch nhân của Lý Thất Dạ, sau khi tận mắt nhìn thấy tất cả, Lý Thất Dạ sẽ thành bóng mờ vĩnh viễn trong lòng bọn họ, chỉ sợ về sau bọn họ nhìn thấy Lý Thất Dạ, bọn họ sẽ quỳ xuống, vĩnh viễn không thể đứng lên. - Đây là... Chiêu gì thế này?
Ngay cả thế hệ vô địch xem cuộc chiến bên ngoài Toái Thần Nhai cũng khiếp sợ, thất thần trong khoảng thời gian ngắn, thì thào nói.
Không có ai biết một kiếm của Lý Thất Dạ là một kiếm gì, thậm chí không có người nào nhìn rõ một chiêu của Lý Thất Dạ là chiêu gì, quản chi đám người Lăng Phong Vân cũng không nhìn rõ đó là gì. - Mẹ ơi, cả đời này chuyện cơ trí nhất của ta chính là không chọc Lý Thất Dạ.
Có lão tổ đại giáo sau khi nhìn thấy cảnh này đã thất kinh, bị sợ hãi dọa phá lá gan, thiếu chút nữa đái ra quần.
- Chút nội tình này, quá yếu.
Sau khi một kiếm trảm Khô Mộc thần tổ, Lý Thất Dạ thu hồi đạo kiếm, tùy ý vừa cười vừa nói:
- Chỉ là thụ tổ lạc ấn mà thôi, cũng không phải có được tổ căn.
Khô Mộc thần tổ thật sự cường đại, có được lực lượng của thụ tổ, đáng tiếc hắn cuối cùng chỉ là một phần lực lượng mà thôi, nội tình cũng không đủ cường đại.
- Một kích chung cực!
Sau khi phục hồi tinh thần, Song Đế chi tử hoảng sợ kêu to, hắn là con của Tiên Đế cùng thụ tổ, có kiến thức thật lớn, chỉ trong nháy mắt này hắn hiểu rõ rất nhiều chuyện. "Oanh, oanh, oanh", giờ phút này Song Đế chi tử như lâm vào điên cuồng, hắn cầm lấy Tiên Đế binh khí, kể cả Tiên Đế chân khí.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn, Song Đế chi tử thậm chí không tiếc dùng huyết khí giác tỉnh Tiên Đế binh khí, đặc biệt là Tiên Đế chân khí sau khi thức tỉnh, một thân ảnh to lớn cao ngạo xuất hiện.
Lúc Song Đế chi tử đánh thức Tiên Đế binh khí, Tiên Đế chi uy lập tức quét ngang thiên địa, cả Thiên Linh Giới lâm vào trong chấn động.
Trên thế gian chỉ sợ không có ao nhiêu người có thể giác tỉnh vài món Tiên Đế binh khí, trong đó có cả Tiên Đế chân khí.
Nhưng mà Song Đế chi tử cuối cùng vẫn là con của Tiên Đế, hắn muốn giác tỉnh binh khí phụ thân mình đúng là dễ dàng hơn người khác nhiều.
"Oanh" một tiếng, vào lúc Song Đế chi tử phóng tất cả Tiên Đế binh khí ra, đám người Lăng Phong Vân phản ứng cũng cực nhanh, cũng lập tức phóng thích binh khí bản thân ra.
Thần Mộng Thiên cho thiên chiếu xuất hiện, trong thiên chiếu có món đồ cổ, không rõ đồ cổ này là cái gì, nhưng mà khí tức bộc phát ra có thể áp sập.
Mặc dù Lăng Phong Vân không có Tiên Đế binh khí, nhưng mà khi hắn khẽ vẫy tay, từng kiện hải thần binh khí bay ra khỏi Hải Loa Hào, trong khoảng thời gian ngắn, từng kiện từng kiện hải thần chi binh chìm nổi chung quanh Lăng Phong Vân, dùng lực lượng bao phủ Lăng Phong Vân.
Khê Trúc Tiên càng không cần nói, chung quanh hắn xuất hiện từng món thụ tổ binh khí, từng kiện thụ tổ binh khí bộc phát sinh cơ vô cùng vô tận, sinh cơ vô cùng vô tận rót vào Khê Trúc Tiên.
Lúc này ngay cả Ám Hắc Tổ Vương cũng thả tổ vật bản thân ra, đồ vật tuy bị khí tức hỗn độn vây quanh, nhưng mà nó vẫn tỏa ra khí tức làm thần linh khiếp sợ.
Trong thời gian thật ngắn đó, đám người Thần Mộng Thiên đều ý thức được, không quản bọn họ cường đại thế nào, vô địch ra sao, đều không thể dùng thân thể ngăn cản một kiếm của Lý Thất Dạ, chỉ sợ binh khí bản thân không thể ngăn được, trừ phi có được Tiên Đế binh khí.
Cho nên chính vì như thế, đám người Lăng Phong Vân, Song Đế chi tử đã triệu hồi ra từng kiện Tiên Đế binh khí, hải thần chi binh phòng ngự chung quanh thân thể, Lý Thất Dạ muốn giết bọn họ cũng phải vượt qua Tiên Đế binh khí cùng hải thần chi binh mới được.
Một kiện Tiên Đế binh khí có thể bị chém vỡ dễ dàng, nhưng mà vài kiện Tiên Đế binh khí sẽ không có khả năng bị chém vỡ bằng một kích, đặc biệt là Tiên Đế chân khí, muốn một chiêu chém vỡ nó là chuyện không có khả năng.
Cho dù đám người Song Đế chi tử có được từng kiện từng kiện Tiên Đế binh khí, hải thần chi binh che chở, nhưng mà sắc mặt bọn họ vẫn trắng bệch, trong nội tâm rung động lạnh lẽo, thậm chí là khiếp sợ. - Các ngươi liên thủ xông lên hay là xa luân chiến?
Lý Thất Dạ lúc này tươi cười nhìn qua đám người Song Đế chi tử.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người ngừng thở, Lý Thất Dạ một kiếm trảm Khô Mộc thần tổ, ngay cả đám người Thần Mộng Thiên đều bị uy hiếp, đều sợ hãi.
Trong nháy mắt này, bọn người Lăng Phong Vân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thời điểm hiện tại bọn họ cưỡi hổ khó xuống, tiến thối lưỡng nan.
Đối với đám người Lăng Phong Vân mà nói, nếu như không đánh mà chạy sẽ làm thanh danh anh hùng bọn họ mất hết, bọn họ có được uy danh và địa vị như hôm nay, tất cả là do bọn họ tân tân khổ khổ có được, vào hôm nay, đối mặt một vãn bối, bọn họ không có dũng khí đánh một trận, như vậy trong tương lai bọn họ vĩnh viễn không cách nào ló mặt ra ngoài, bọn họ sẽ vĩnh viễn sống trong bóng râm, không thể đánh thắng tâm ma của mình, không thể đối mặt người đời.
Nhưng nếu như nghênh chiến, bọn họ lực lượng chưa đủ, bọn họ trong khoảng thời gian ngắn cảm giác không cách nào chiến thắng Lý Thất Dạ.
Vào giờ phút này, Lăng Phong Vân mới chính thức hiểu rõ, vì cái gì Lý Thất Dạ nói hắn mới là kẻ nắm toàn cục, hiện tại hắn mới chính thức hiểu, có tư cách bàn điều kiện không phải bọn họ, mà là Lý Thất Dạ. - Trận chiến này làm sao đây?
Lăng Phong Vân hít sâu một hơi, chậm rãi nói ra:
- Cả đời tu sĩ chính là khiêu chiến vô tận! Chết trận cũng là nơi quy túc của tu sĩ!
Hiện tại Lăng Phong Vân không muốn lùi bước, không đánh mà chạy sẽ làm thanh danh anh hùng cả đời của hắn mất hết.