Đế Bá (Dịch)

Chương 2306 - Chương 2306 - Thời Điểm Nên Dứt Điểm

Chương 2306 - Thời Điểm Nên Dứt Điểm
Chương 2306 - Thời Điểm Nên Dứt Điểm

- Lý công tử, mỗi người đều có lúc sai lầm, trận chiến tranh này chúng ta thua, chúng ta nguyện ý giao Tổ Lục ra, chúng ta đã buông tha tất cả, Lý công tử còn không muốn bỏ qua cho chúng ta sao?

Khê Trúc Tiên vội vàng lớn tiếng kêu lên.

- Đáng tiếc, trước đó các ngươi lại không phải nghĩ như vậy, thời điểm tuyệt vọng nhất mới đưa ra lựa chọn, đã trễ, trên thế giới này không bán thuốc hối hận.

Lý Thất Dạ vẫn bình thản nói một câu.

- Lý công tử, tục ngữ nói, giết người đầu rơi xuống đất mà thôi...

Khê Trúc Tiên cầu xin tha thứ nói.

- Tốt, không nên nói nhân từ đạo đức với ta, cũng không nên nói đáng thương với ta như vậy. Đại đạo vô tình, không có nhân từ đáng nói. Nhân sinh, chỉ có lựa chọn, đã lựa chọn sai thì phải thản nhiên đối mặt với nó.

Lý Thất Dạ vẫn bình thản, nói:

- Trời xanh không ức hiếp kẻ yếu, cũng không lấn cường giả. Tuy ta không phải trời xanh, nhưng ta sẽ không cho địch nhân lựa chọn lần thứ hai. Nếu như ta thất bại, ta cũng bình thản đối mặt với kết quả bị phân thân toái cốt, đã lựa chọn thì đừng có hối hận.

Nhìn qua Khê Trúc Tiên cầu xin tha thứ, cả Thiên Linh Giới cũng ngừng thở, không ai lên tiếng nói gì.

Bởi vì chuyện như thế không có gì đáng nói cả, giới tu sĩ cho tới nay đều là như thế, mạnh được yếu thua, đã lựa chọn là địch thì kết quả sẽ không chết không ngớt.

Lý Thất Dạ cũng tốt, Khê Trúc Tiên cũng được, thời điểm đối mặt với chiến tranh thì phải chuẩn bị kết quả xấu nhất.

Giống như lần chiến tranh hiện tại, nếu như Lý Thất Dạ thắng được, hắn sẽ tiêu diệt tất cả địch nhân của mình, mà nếu như Lý Thất Dạ bại, hắn sẽ bị đám người Ám Hắc Tổ Vương phanh thây, thậm chí sẽ bị giày vò sống không bằng chết.

Chiến tranh, cho tới nay tàn khốc như vậy, địch nhân chưa bao giờ nhân từ, cho nên mình cũng không cần nhân từ!

Trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt Khê Trúc Tiên tái nhợt đứng ở nơi đó, giờ phút này hắn đã không có lựa chọn khác, cho dù Tổ Lục nguyện ý buông tha cho tất cả, chỉ cần Lý Thất Dạ tha cho bọn họ một mạng cũng không được.

Hiện tại Khê Trúc Tiên hối hận không kịp, hắn đã mang tới tai họa ngập đầu cho Tổ Lục, hơn nữa Tổ Lục bọn họ không phải bị công phá đơn giản như thế, Tổ Lục bọn họ sẽ có kết cục giống như Thần Mộng Thiên, Cổ Linh Uyên.

Vào thời điểm này, Khê Trúc Tiên cực kỳ hối hận, hắn hối hận vì mình không lựa chọn giống như Lăng Phong Vân, nếu như hắn lựa chọn như Lăng Phong Vân, cho dù Tổ Lục không còn thì ít nhất vẫn bảo toàn con cháu, hiện tại, bọn họ không chỉ mất đi Tổ Lục, môn hạ đệ tử cùng tùy thời tan thành mây khói.

Ngay từ đầu, hắn đã quá mức tự tin, tự nhận có tổ thụ che chở, không sợ kẻ nào trong thiên địa, thật không ngờ cuối cùng vẫn lâm vào kết cục như vậy.

Đáng tiếc, thế gian chưa từng bán thuốc hối hận, Khê Trúc Tiên thành tội nhân Tổ Lục, cả Tổ Lục sẽ hủy trong tay của hắn.!

- Chuẩn bị cho tốt chưa, tai nạn tiến đến.

Lý Thất Dạ lãnh đạm nói một câu.

Ông —— một tiếng thật lớn, một phiến cành xanh dài hẹp nện thẳng vào Tổ Lục, phiến cành xanh này nhìn qua cực kỳ yếu ớt, nhưng mà thời điểm cành xanh xuất hiện, không có gì có thể kháng cự. - Giết ——

Lúc này Khê Trúc Tiên không có lựa chọn khác, chỉ có chết trận, hắn điên cuồng hét lên một tiếng, thân thể nổ tung, ngay sau đó huyết khí còn lại của Khê Trúc Tiên biến thành một kích, một kích này chỉ có một huyết ảnh, huyết ảnh phóng thẳng lên trời, nó có được máu huyết của đời Khê Trúc Tiên, một kích này nổ vang trời, uy lực cực kỳ mạnh mẽ. "Phanh" một tiếng thật lớn, không quản Khê Trúc Tiên ép khô tất cả máu huyết của mình đánh ra một kích, hắn vẫn không thể cải biến kết cục, cành xanh đâm thẳng tới, Huyết Ảnh thập phần yếu ớt, lập tức bị đâm thủng, hắn bị chém giết nhanh chóng.

Cành xanh lại giáng thẳng vào Tổ Lục, "Ông ——" một tiếng thật lớn, thời điểm này ba gốc tổ thụ sáng lên, ba miếng tổ phù bắn ra pháp tắc vô tận, pháp tắc như nước hóa thành cái thuẫn, cái thuẫn này bao trùm cả Tổ Lục, giống như tấm chắn che mưa cản gió cho Tổ Lục. "Phanh ——" một tiếng vang thật lớn, cành xanh dài hẹp đánh thẳng vào cự thuẫn, không thể tưởng tượng nổi là, cự thuẫn này lại có thểngăn cản cành xanh.

Sau đó "Phanh" một tiếng, cả Tổ Lục bị rung chuyển, rất nhiều lão tổ trong Tổ Lục chấn động ngã xuống đất, đại dương bên ngoài Tổ Lục chấn động sinh ra sóng lớn cao hàng tỉ trượng, tùy thời sẽ nhấn chìm Tổ Lục. - Tốt ——

Nhìn thấy cự thuẫn ngăn cản một kích của cành xanh, vô số đệ tử trong Tổ Lục hoan hô thật to, trong nháy mắt bọn họ nhìn thấy hy vọng, hoặc có thể nói là ngăn cản một kích hủy diệt. - Đáng tiếc, chỉ là giãy chết mà thôi.

Giọng nói bình thản của Lý Thất Dạ lại vang vọng cả Thiên Linh Giới.

Oanh, oanh, oanh...

Chỉ trong nháy mắt, bầu trời lại có cành xanh dài hẹp giáng xuống, cành xanh dài hẹp này bao phủ vùng biển bên ngoài Tổ Lục, chỉ trong thời gian cực ngắn, cả Tổ Lục mất đi liên hệ với Thiên Linh Giới. "Phanh" một tiếng, tất cả mọi người cảm thấy mặt đất chấn động một lát, đây không phải chấn động đơn giản, chỉ trong nháy mắt mọi người cảm nhận được Tổ Lục bị chặt đứt liên hệ với đại địa.

Quả nhiên, chỉ nghe một tiếng thật lớn vang vọng, ba tấm tổ phù vốn tỏa ra hào quang sáng ngời, bây giờ ảm đạm vô quang, giống như ba gốc tổ thụ bị chặt đứt rễ. - Tổ thụ không cách nào mượn lực lượng thiên địa.

Nhìn thấy cảnh này, tồn tại vô địch hiểu huyền cơ trong đó, thì thào tự nói.

Mọi người đều biết, thời điểm tổ thụ cắm rễ quy hư đại địa, ý nghĩa nó dung làm một thể với đại địa, cũng có ý nghĩa nó có thể mượn lực lượng đại địa.

Nhưng mà gốc cây xanh chặt đứt liên hệ đại địa với Tổ Lục, như vậy nó đã chặt đứt tương liên của tổ thụ với đại địa, kể từ đó, ba miếng tổ thụ không cách nào mượn lực lượng đại địa được nữa..

Phanh —— một tiếng, chỉ trong nháy mắt này, cành xanh không chút do dự đâm thủng cự thuẫn do tổ phù biến thành, tiếng "Phanh, phanh, phanh" vang lên, cành xanh lại đâm thẳng vào mặt đất Tổ Lục, sau khi cành xanh đâm vào mặt đất, nó như linh xà cuốn lấy ba tấm tổ phù. - Trời ơi, trốn đi ——

Nhìn thấy cự thuẫn bị đâm rách, vô số tu sĩ Tổ Lục bị dọa phá gan, trong khoảng thời gian ngắn, cả Tổ Lục lâm vào hỗn loạn, vô số tu sĩ cường giả quay người bỏ chạy, thậm chí có một ít lão tổ đã đào tẩu. - Không, để già yếu và hài đồng chạy đi, chúng ta lưu lại!

Có một lão tổ địa vị cực cao làm chủ, điên cuồng hét lên một tiếng, hắn ngăn cản những lão tổ và cường giả khác trong Tổ Lục chạy trốn.

Vào lúc này, mấy lão tổ Tổ Lục mang bảo thuyền thật lớn tới, mang những người già và hài đông đưa lên bảo thuyền.

Trong nội tâm những lão tổ này hiểu rất rõ, Lý Thất Dạ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ, cho dù bọn họ chạy tới chân trời góc biển, Lý Thất Dạ cũng sẽ chém giết bọn họ, nhưng mà không hề nghi ngờ là, Lý Thất Dạ sẽ không đuổi giết người già và hài đồng, cho nên bọn họ mới đưa bọn họ đưa đi.

Bình Luận (0)
Comment