Đế Bá (Dịch)

Chương 2309 - Chương 2309 - Vạn Tộc Sợ Run (2)

Chương 2309 - Vạn Tộc Sợ Run (2)
Chương 2309 - Vạn Tộc Sợ Run (2)

- Xem ra đã triệt để buông tha rồi, chuyện này ý nghĩa phải tìm phương pháp hoàn toàn mới.

Ánh mắt Lý Thất Dạ tập trung nơi này, chậm rãi nói ra.

Nhưng mà vào lúc này, nơi đây không có bất kỳ phản ứng nào, không có bất cứ động tĩnh gì, nó vẫn thần bí như vậy, cũng bình thường như thế, không có bất kỳ người nào lưu ý nơi đây, không có người nào để ý, trừ Lý Thất Dạ.

Nhìn nơi này thật lâu, nơi này vẫn không có chút động tĩnh nào, Lý Thất Dạ chậm rãi thu hồi ánh mắt.

- Ta muốn cầu một trận chiến, đáng tiếc, đều kẹp cái đuôi trốn đi, thật sự là quá đáng tiếc.

Giọng nói Lý Thất Dạ vang vọng cả Thiên Linh Giới, tất cả sinh linh trong Thiên Linh Giới đều hoảng sợ thất sắc.

- Đại gia, thế gian còn ai dám chiến một trận với ngươi chứ, mau mau thu thần thông đi.

Lúc này, có rất nhiều người quỳ lạy trên mặt đất, không ngừng dập đầu nói ra.

Lúc này, tất cả người trong Thiên Linh Giới đều sợ hãi phá gan, thấy Lý Thất Dạ khiêu chiến chung quanh, khiêu chiến cảThiên Linh Giới, cho dù là tồn tại hoành kích Tiên Đế đều trốn đi, sợ hãi sắc mặt tái nhợt.

Trong lúc mấu chốt, bất luận là ai cũng không muốn là địch với Lý Thất Dạ, chớ nói chỉ là đối chiến Lý Thất Dạ, ngay cả ba gốc tổ thụ còn bị Lý Thất Dạ nhổ tận gốc, bọn họ tính toán là cái gì chứ, cho dù là hoành kích Tiên Đế cũng sẽ bị Lý Thất Dạ đồ sát.

Đương nhiên, tất cả sinh linh trong Thiên Linh Giới đều hiểu lầm ý của Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ không phải đang khiêu chiến Thiên Linh Giới.

- Đáng tiếc ——

Cuối cùng, Lý Thất Dạ thở dài một hơi, Cốt Hải cũng tốt, Thần Thụ Lĩnh cũng đươc, chỉ cần không xuất thế thì hắn chẳng làm gì được chúng.

"Ông" một tiếng, ngay thời điểm tu sĩ Thiên Linh Giới đang nom nóp lo sợ, đột nhiên có tiếng nổ thật lớn vang lên, cây xanh che phủ Thiên Linh Giới biến mất, hào quang màu xanh vô tận bao phủ cả Thiên Linh Giới, cả Thiên Linh Giới đều bị hào quang màu xanh che đậy, cảnh sắc hiện tại rất mờ ảo và mông lung.

Cây xanh che phủ cả Thiên Linh Giới biến mất, vô số tu sĩ cường giả đều quan sát Thần Thụ Lĩnh, chỉ thấy Thần Thụ Lĩnh vẫn như thế, vẫn nó kéo dài qua cả Thần Chỉ Châu, cả Thần Thụ Lĩnh vô cùng yên tĩnh, nó vẫn là một trong mười hai táng địa, dường như từ đầu đến cuối chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.

Nhìn thấy tình cảnh này, rất nhiều người không ngừng dụi mắt, rất nhiều người cảm thấy tình cảnh này là một giấc chiêm bao, thập phần không chân thực, giống như vừa rồi đang nằm mơ. - Ngươi véo đùi ta một cái,

Thậm chí có cường giả vẫn cho rằng mình đang nằm mơ, nói với người bên cạnh mình, lúc này hắn có cảm giác đau đớn, thế mới biết đây không phải giấc mơ.

Nhìn Thần Mộng Thiên, Cổ Linh Uyên, Hải Loa Hào cùng với Tổ Lục bị tiêu diệt, rất nhiều người hiểu rõ đây không phải nằm mơ, một hồi đại đồ sát tuyệt thế đã diễn ra.

Tuy trận đồ sát này đã chấm dứt, nhưng mà cả Thiên Linh Giới lâm vào tĩnh mịch thật dài, trong thời gian tiếp theo, vô số tu sĩ cường giả, vô số đại giáo truyền thừa sẽ không dám lên tiếng, nói khoa trương một chút, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Trong cuộc sống sau này, cả Thiên Linh Giới thái bình, có thể nói, tu sĩ trong thiên hạ không dám ra ngoài, tất cả cường giả sẽ rút đầu trong hang ổ bản thân.

Trận chiến tranh này đã dọa bọn họ sợ phá gan.

Thậm chí sau khi chiến tranh này chấm dứt, một ít thế hệ vô địch vừa leo ra đã bò vào trong quan tài, cũng không dám xuất thế.

- Ở kiếp này, ngoan ngoãn kẹp đuôi làm người cho ta, không nên đi gây chuyện thị phi!

Thậm chí có tồn tai hoành kích Tiên Đế trốn vào hang ổ của mình, thời điểm rời đi còn cảnh cáo con cháu.

Trận chiến tranh này đã chấm dứt, Lý Thất Dạ trở lại Tứ Chiến Đồng Xa, hắn tiện tay thu cổ ngọc của Thần Mộng Thiên và thủy tổ chi binh của Cổ Linh Uyên ném cho Tô Ung Hoàng. - Hai đồ vật này ngươi cầm lấy, sẽ mang cho ngươi lợi ích vô cùng.

Lý Thất Dạ nhìn Tô Ung Hoàng nói ra.

- Cho ta?

Tô Ung Hoàng cũng giật mình, nói ra:

- Ta cũng có bảo vật.

Tuy Tô Ung Hoàng còn không biết kiện bảo vật này huyền diệu thế nào, nhưng mà, chúng có thể với tư cách Cổ Linh Uyên cùng Thần Mộng Thiên bảo vật trấn phái, đây tuyệt đối là không được. - Bảo này này chính là của Tô gia, nên đưa vào cổ miếu đi, hai bảo vật này sẽ theo ngươi chinh chiến thiên hạ đấy.

Lý Thất Dạ biết rõ Tô Ung Hoàng nói bảo vật là cái gì.

Bảo vật năm đó hắn đưa cho Tô gia, vì trấn thủ Tô gia, hiện tại Tô Ung Hoàng tìm bảo vật trở về, Lý Thất Dạ vẫn hy vọng bảo vật này ở lại trong cổ miếu Tô gia, làm bảo vật trấn thủ Tô gia lần nữa, đây là vì hắn thiếu nợ Tô gia.

Tô Ung Hoàng không nói thêm gì nữa, nàng lặng lẽ thu hồi hai bảo vật, Lý Thất Dạ nhiều bảo vật như thế, hắn giao hai kiện bảo vật này cho nàng, đương nhiên là có đạo lý của hắn.

Trận chiến chấm dứt, cả Thiên Linh Giới lâm vào yên lặng thật lâu. Nếu là trước kia, sau khi xảy ra đại chiến như thế này, mặc kệ ai thắng ai thua, đây chắc chắn sẽ thành đề tài đầu đường cuối ngõ, là chủ đề khi trà dư tửu hậu.

Nhưng mà trận chiến tranh này chấm dứt lại cực kỳ khác thường, không có bất kỳ người nào nguyện ý đi bàn về nó, thậm chí lúc này sau chiến tranh, các tông môn lâm vào yên lặng, vô số tu sĩ cường giả đều trốn trong tông môn của mình không ra ngoài.

Đồng thời các môn phái quản lý đệ tử của mình cực kỳ nghiêm mật, trong thời gian thật dài không cho phép đệ tử ra khỏi tông môn.

Có thể nói trong thời đại này, đây là thời đại Thiên Linh Giới bình thản và hòa bình nhất, đổi lại là trước kia, cho dù là thái bình thịnh thế cỡ nào, Thiên Linh Giới rộng lớn như vậy đều có ma sát, môn phái cùng môn phái, tu sĩ cùng tu sĩ sẽ có xung đột hoặc nhiều hoặc ít.

Nhưng mà trong đoạn thời gian này, tất cả tu sĩ trong Thiên Linh Giới đều an tĩnh lại, dường như trong vòng một đêm, tất cả tu sĩ trong Thiên Linh Giới an phận thủ thường, dường như trong một đêm các ác nhân đều biến thành con ngoan.

Đương nhiên, đó cũng không phải tất cả tu sĩ Thiên Linh Giới trong một đêm biến thành hiền lành, mà là tất cả tu sĩ Thiên Linh Giới đã bị dọa phá lá gan, không dám đi ra ngoài.

Thậm chí sau khi trận chiến tranh này chấm dứt, rất nhiều tu sĩ Thiên Linh Giới toàn thân phát run, bị dọa run rẩy, ban đêm lúc ngủ cũng bị ác mộng làm bừng tỉnh.

Sau trận đại đồ sát này, các tu sĩ Thiên Linh Giới sợ tới mức bắt đầu an phận.

Yên lặng tĩnh mịch như chết, ngay cả lão đầu tư trên cửu thiên đang ngủ cũng cười to lên, vừa cười vừa nói:

- Thật lâu không có huyết tẩy như thế, chỉ khi âm nha huyết tẩy một lần, đám tiểu bối không biết trời cao đất rộng mới kẹp đuôi làm người, mới biết được chính mình đang đối mặt với hồng hoang cự thú như thế nào.

Bình Luận (0)
Comment