"Ông, ông, ông..." Từng tiếng vang nhỏ sinh ra, vào thời điểm này, trên mặt đất xuất hiện cánh cửa, cánh cửa không lớn, chỉ bằng cửa sổ mà thôi.
Trong cửa sổ nhỏ này có thiên địa linh khí bộc phát ra ngoài, linh khí nồng đậm tới cực điểm.
Cánh cửa này mở ra, thiên địa tinh khí nồng đậm giống như bao phủ cả trời đất, chúng từ sâu trong mặt đất bắn thẳng lên bầu trời.
- Đây là, đây là thiên địa tinh khí của ngọa long sơn mạch!
Ngọa Long Tuyền từ nhỏ tu luyện trong Ngọa Long Nhai, mà Ngọa Long Nhai khống chế địa mạch Ngọa Long đại lục, hiện tại thiên địa tinh khí phun ra ngoài, Ngọa Long Tuyền hết sức quen thuộc loại cảm giác này.
Ngọa Long Tuyền chấn động mạnh, hoảng sợ nói:
- Ngươi, ngươi mở ra một lỗ hỏng trên địa mạch!
Phải biết rằng, Ngọa Long Nhai thành lập tổ địa trên địa mạch, theo đạo lý mà nói, chỉ có Ngọa Long Nhai mới có thể chính thức khống chế thiên địa tinh khí của địa mạch, hiện tại xem ra cũng không hẳn vậy. - Ngươi nói đúng.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, hắn vươn tay vào trong cánh cửa nhỏ, lúc cánh tay Lý Thất Dạ tiến vào trong cánh cửa nhỏ này, cho người ta ảo giác, dường như bàn tay Lý Thất Dạ lúc này cắm thẳng vào mặt đất, nối thẳng nơi sâu nhất của mặt đất, dường như dưới bàn tay Lý Thất Dạ, tất cả ảo diệu trên đời này đang bao phủ trong đó.
Oanh —— oanh —— oanh ——
Thời điểm này tiếng oanh minh không ngừng vang lên, Ngọa Long đại lục lay động, tất cả tu sĩ trên Ngọa Long đại lục hoảng sợ kêu lên một tiếng, cho dù là Ngọa Long Nhai cũng không ngoại lệ, mọi người cũng không biết phát sinh chuyện gì.
Vào giờ phút này, Ngọa Long Tuyền đứng bên cạnh Lý Thất Dạ cảm giác được có thứ gì đó sâu trong lòng đất bị Lý Thất Dạ kéo ra ngoài.
Cuối cùng, "Phanh" một tiếng thật lớn, Lý Thất Dạ kéo đồ vật ra khỏi cánh cửa nhỏ, đồ vật bị lấy ra có khí tức hỗn độn quấn quanh, thật lâu không tiêu tan, dường như món đồ vật này sinh ra từ trong hỗn độn.
Khi Lý Thất Dạ lấy đồ vật ra ngoài, cánh cửa trên mặt đất cũng biến mất theo, thiên địa tinh khí cũng tiêu khắp trong thiên địa, thời điểm này giống như chưa xảy ra chuyện gì, trừ trong tay Lý Thất Dạ có một món đồ. - Ngươi, ngươi lấy đồ vật trong ngọa long sơn mạch chúng ta!
Ngọa Long Tuyền chấn động, nói ra.
- Nói chính xác ra, là ta thu hồi đồ vật trong ngọa long sơn mạch.
Lý Thất Dạ thu đồ vật lại, cười nói.
- Giấu bảo vật trong địa mạch ngọa long sơn mạch, mượn địa mạch uẩn dưỡng bảo vật!
Ngọa Long Tuyền hiểu đã xảy ra chuyện gì, đó cũng không phải Lý Thất Dạ lấy đồ vật sinh trưởng trong địa mạch ra, mà là có người mang đồ vật giấu trong địa mạch ngọa long sơn mạch, uẩn dưỡng bảo vật này, nay bị Lý Thất Dạ lấy đi.
Điểm này làm Ngọa Long Tuyền giật mình, Ngọa Long Nhai chi phối lấy cả Ngọa Long đại lục, có thể nói bọn họ cực kỳ hiểu ngọa long sơn mạch, nhưng mà hiện tại có người giấu đồ trong địa mạch của mình, mà Ngọa Long Nhai bọn họ không biết gì cả, điểm này mới làm nàng giật mình. - Không cần kinh ngạc, thế gian có rất nhiều thứ ngươi không biết.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
- Địa mạch này rất đặc sắc, hơn nữa trước kia địa mạch này không thuộc về Ngọa Long Nhai các ngươi. Cho nên, dùng địa mạch uẩn dưỡng bảo vật cũng không có gì lạ.
Thật vất vả, Ngọa Long Tuyền ổn định cảm xúc, hít sâu một hơi, có thể giấu bảo vật dưới địa mạch mà Ngọa Long Nhai nhiều thế hệ không thể phát hiện, nói rõ người này cực kỳ đáng sợ. - Đây là vật gì?
Sau khi phục hồi tinh thần lại, Ngọa Long Tuyền cũng cẩn thận nhìn vật trong tay Lý Thất Dạ, tò mò nói ra.
Lúc này đồ hỗn độn khí quanh bảo vật trên tay Lý Thất Dạ từ từ tiêu tán đi, nó đã hiển lộ chân dung của mình.
Đây là một đồng đồng, đồng đồng không phải rất dài, đồng đồng dài ba xích, nhưng nó rất thô to, ước chừng to như cái bát.
Đồng đồng này sinh ra hào quang nhấp nháy, nhưng mà đồng đồng cũng không phải do kim loại đúc thành, cả đồng đồng dùng cấu trúc bánh răng nghiêm ngặt cấu thành, thời điểm nhìn kỹ sẽ phát hiện có sáu bánh răng lớn, sáu bánh răng này khảm vào nhau, tạo nên cấu trúc của đồng đồng. - Đây là bảo vật gì?
Nhìn qua như vậy kỳ quái đồng đồng, Ngọa Long Tuyền đều cảm thấy hết sức kỳ quái, như vậy thứ đồ vật cùng hắn nói là một kiện bảo vật, không bằng nói là một kiện phức tạp vô cùng hàng mỹ nghệ, loại vật này thật sự là rất cổ quái. - Minh Đế Lục Luân Đồng.
Lý Thất Dạ vuốt đồng đồng này, hết sức hài lòng, vì chế tạo kiện binh khí này hắn hao hết vô số tài nguyên, dùng vô số tài nguyên mới chế tạo ra nó, cuối cùng giấu vào trong địa mạch, dùng địa mạch thiên địa tinh khí uẩn dưỡn thật lâu, hiện tại binh khí tới ngày xuất thế. - Minh Đế Lục Luân Đồng?
Cái tên này với Ngọa Long Tuyền mà nói thập phần lạ lẫm, nàng chưa từng nghe qua cái tên này bao giờ, cũng không có nghe nói qua bảo vật như vậy.
- Không cần nghĩ nhiều, thế gian chưa từng xuất hiện binh khí này đâu.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Binh khí này khi vừa tạo ra, nó chưa từng xuất thế đã bị giấu vào trong địa mạch.
- Thứ này dùng làm gì?
Ngọa Long Tuyền tò mò hỏi.
- Đồ thần diệt ma.
Lý Thất Dạ vỗ nhẹ đồng đồng, vừa cười vừa nói:
- Một kích của nó có thể làm cho Ngọa Long đại lục tan thành mây khói, lập tức đánh chìm toàn bộ Ngọa Long đại lục!
Nói như vậy, trong lòng Ngọa Long Tuyền chấn động, đánh chìm Ngọa Long đại lục, dưới một kích này, có thể đánh Ngọa Long đại lục tan thành mây khói, đây là một kích kinh khủng bực nào.
Phải biết rằng, Ngọa Long đại lục không chỉ một tòa đại lục đơn giản như vậy, Ngọa Long Nhai kinh doanh đại lục này nhiều đời, bọn họ Ngọa Long Nhai tốn hao bao nhiêu tâm huyết trên Ngọa Long đại lục, đặc biệt là bản thân Ngọa Long Nhai, đó là tiên hiền nhiều đời gia trì.
Đối với Ngọa Long Nhai mà nói, bọn họ không chỉ có Ngọa Long đại lục, nơi này là tổ địa của Ngọa Long Nhai, có thể thừa nhận một kích của Tiên Đế vô địch.
Hiện tại Lý Thất Dạ lại nói "Minh Đế Lục Luân Đồng" có thể mộc kích đánh Ngọa Long đại lục tan thành mây khói, uy lực này khiến người ta không rét mà run.
Ngọa Long Tuyền biết rõ, Lý Thất Dạ tuyệt đối không có khuyếch đại suy đoán, hắn đã nói một kích đánh Ngọa Long đại lục tan thành mây khói, như vậy Ngọa Long đại lục nhất định tan thành mây khói.
Ngọa Long Tuyền hiểu Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ hoàn toàn không cần khuếch đại như vậy, hơn nữa với thực lực cường đại của Lý Thất Dạ cũng không cần khuếch đại làm cái gì.. - Cái này, cái này, đây là binh khí gì?
Ngọa Long Tuyền hít một hơi thật sâu, nhìn qua Minh Đế Lục Luân Đồng trong tay Lý Thất Dạ.
- Minh Đế Lục Luân Đồng.
Lý Thất Dạ cười khẽ vuốt trong tay đồng đồng, nói ra:
- Từ ý nào đó mà nói, nó không phải binh khí thông thường, nói đúng hơn nó không phải bảo khí hay bảo binh, nó cũng xem như cấm khí.
- Cấm khí?
Ngọa Long Tuyền nói ra:
- Chỉ có uy lực cấm khí sao?