Đế Bá (Dịch)

Chương 2372 - Chương 2372 - Uy Hiếp 2

Chương 2372 - Uy Hiếp 2
Chương 2372 - Uy Hiếp 2

Lý Thất Dạ ngồi tại chỗ, hắn không có nhúc nhích, không ai nhìn thấy hắn ra tay như thế nào.

- Bàn giao? Ta cho ngươi một câu trả lời.

Tôn trưởng lão còn chưa nói xong, bàn tay Lý Thất Dạ mở ra, bàn tay của hắn lúc này giống như một ngọn núi to lớn đập thẳng vào người Tôn trưởng lão.

Thấy bàn tay chẳng khác gì ngọn núi khổng lồ đánh tới, sắc mặt Tôn trưởng lão đại biến, hắn quát to một tiếng, lập tức tế bảo binh ra, đánh thẳng ra ngoài.

"Phanh" một tiếng thật lớn, nhưng mà kết quả vẫn như trước, không quản bảo binh của Tôn trưởng lão rất cường đại, vẫn không thể bảo hộ hắn, hắn bị đánh bay ra ngoài, máu tươi tung tóe. - Sư phụ ——

Nhìn thấy Tôn trưởng lão bị đập bay, đệ tử dâng trà cho Tôn trưởng lão lập tức hoảng sợ, thanh niên này bước nhanh đến phía trước, sắc mặt trắng bệch, vội vàng nâng Tôn trưởng lão dậy. - Ngươi, ngươi, ngươi là người phương nào!

Tôn trưởng lão lúc này biến sắc, hắn là trưởng lão của Trấn Thiên Hải thành, hắn cũng không phải kẻ hư danh nói chơi, nhưng mà hôm nay không ngăn nổi một chưởng của người ta, từ đó có thể thấy đối phương cường đại cỡ nào, đây tuyệt đối là thực lực cấp bậc Thần Hoàng, đáng sợ như thế, thực lực cao như vậy, tuyệt đối không phải là tiểu bối vô danh. - Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

- Có lẽ ngươi đã nghe qua tên của ta!

- Đệ nhất hung nhân ——

Không quản người như Tôn trưởng lão, vừa nghe cái tên này đã lập tức lui ra sau vài bước, sắc mặt đại biến.

Không quản hắn là trưởng lão Trấn Thiên Hải thành, hắn lúc này sợ hãi kêu to một tiếng, uy danh đệ nhất hung nhân quá vang dội, vang dội tới mức dọa hỏng vô số người.

Năm đó đồ diệt Đạp Không Sơn, lưu đày Phi Tiên Giáo, chiến tích như vậy chấn nhiếp toàn bộ Nhân Hoàng Giới, nói đến hung danh của "Đệ nhất hung nhân", cho dù là kẻ nào cũng phải kiêng kỵ ba phần.

Trong đương thời, tất cả mọi người trong Nhân Hoàng Giới đều biết danh tiếng "Đệ nhất hung nhân ", cái tên "Lý Thất Dạ" đã ít có người nhắc tới, khi nhắc đến hắn, người ta sẽ nói đến cái hung danh "Đệ nhất hung nhân " cứ không phải tên hắn.

Trấn Thiên Hải thành có uy danh hiển hách tại Bắc Uông Dương, nhưng mà Tôn trưởng lão cũng hiểu, đệ nhất hung nhân còn dám giết Thần Hoàng của Phi Tiên Giáo, còn không sợ Phi Tiên Giáo thì cớ sao lại sợ Trấn Thiên Hải thành? Đương nhiên sẽ không! Nếu như hiện tại đệ nhất hung nhân muốn giết hắn, tuyệt đối sẽ không cân nhắc hắn có phải là trưởng lão Trấn Thiên Hải thành hay không! - Rất tốt.

Thần thái của Tôn trưởng lão bị Lý Thất Dạ thu hết vào mắt, vừa cười vừa nói:

- Là đệ tử Trấn Thiên Hải thành, có thể biết sợ hãi cũng là chuyện rất khó được, không biết sống chết, ta vừa vặn ra tay chém ngươi.

Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Tôn trưởng lão biến sắc, lập tức lui ra sau vài bước.

- Ta, ta, ta là người của Trấn Thiên Hải thành, cũng, cũng, cũng không sợ bất luận kẻ nào.

Tôn trưởng lão đã bị dọa hỏng, không ngừng lui ra phía sau, đệ tử Tôn trưởng lão lúc này cố lấy hết can đảm nói ra một câu, nhưng mà lời nói vẫn cà lăm.

Tôn trưởng lão sợ hãi kêu to, lập tức kéo thanh niên này ra sau lưng hắn, thanh niên này là tiểu đồ đệ của hắn, gần đây rất nghe lời, hắn cũng rất hài lòng với đệ tử nhu thuận như vậy, hắn cũng không muốn đệ tử của mình chết trong tay đệ nhất hung nhân. - Ngươi tên là gì?

Lý Thất Dạ tươi cười nồng đậm, nhìn thanh niên hỏi một câu.

Tôn trưởng lão lui về phía sau một bước, hắn che chở cho đồ đệ của mình, nói:

- Lý Thất Dạ, Trấn Thiên Hải thành chúng ta không thù không oán với ngươi, tại sao ngươi lại gây phiền toái với Trấn Thiên Hải thành chúng ta.

Lý Thất Dạ không để ý tới Tôn trưởng lão, nhìn thanh niên sau lưng Tôn trưởng lão, vừa cười vừa nói:

- Ngươi tên gì?

- Ta, ta, ta tên là Lâm Kỳ!

Thanh niên do dự một lát, cuối cùng vẫn cố lấy hết dũng khí, không muốn ném mặt mũi Trấn Thiên Hải thành, ngẩng đầu nói ra.

Nhìn tên thanh niên này, Lý Thất Dạ chỉ cười cười, qua một hồi lâu hắn mới thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng khoát khoát tay, nói ra:

- Các ngươi đều cút đi, ta không muốn nhìn thấy các ngươi nữa. Cố Tôn cũng tốt, Diệp Cửu Châu cũng được, trở về nói với bọn chúng, Lý Thất Dạ ta đến rồi.

Sắc mặt Tôn trưởng lão hết sức khó coi, nhưng mà lúc này hắn không muốn tìm phiền toái với Khổng Tước Minh Vương, gặp được nhân vật như đệ nhất hung nhân, cách làm sáng suốt nhất chính là chạy nhanh đi, nếu không mặc kệ ngươi cường đại cỡ nào, mặc kệ ngươi có chỗ dựa cứng ra sao, những thứ này không dùng được, cách duy nhất để sống sót là chạy nhanh lên.

Tôn trưởng lão không nói hai lời, lập tức mang theo đệ tử của mình và những người khác rời đi, trong nháy mắt bỏ trốn mất dạng.

- Công tử, náo lớn như thế, đám người Diệp lão tổ sẽ kiếm cớ.

Thấy Tôn trưởng lão bỏ trốn mất dạng, Khổng Tước Minh Vương cười khổ nói một câu.

Lý Thất Dạ nói:

- Lấy cớ thì sao chứ, đám người Diệp Cửu Châu muốn chiếm lấy thành Minh Châu, có tìm cớ hay không, bọn chúng vẫn hành động thôi.

Khổng Tước Minh Vương đành phải thở dài một hơi, đạo lý kia nàng cũng hiểu, nàng có thể làm cũng chỉ kéo dài thời gian mà thôi.

- Cũng không biết chưởng môn như thế nào.

Khổng Tước Minh Vương lo lắng nói ra, đám người Sơn tổ bị giam trong Hắc Long sảnh là thập phần an toàn, ngược lại Tử Thúy Ngưng nắm quyền hành nhưng không an toàn, nói không chừng tánh đang nằm trong tay đám người Diệp Cửu Châu. - Ngươi không cần lo lắng.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà lắc đầu, nói ra:

- Ngươi quá coi thường nàng, lại nói Diệp Cửu Châu tuy rất cường đại, nhưng mà Tử Thúy Ngưng có Hắc Long thương trong tay, nàng thật muốn đi, Diệp Cửu Châu cũng không ngăn cản được, nếu nàng đã lưu lại, tất nhiên là có đạo lý của mình. - Hy vọng là như thế.

Khổng Tước Minh Vương bất đắc dĩ nói một câu, nàng cũng hiểu chưởng môn là người cơ trí, sẽ không dễ dàng rơi vào trong tay địch nhân, nhưng mà đưa thân vào đầm rồng hang hổ, chắc chắn sẽ có lo lắng. - Bỏ qua tất cả những chuyện này đi.

Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:

- Đi tới thành Phong Văn, ta mang ngươi đi gặp một người.

- Đi thành Phong Văn?

Lý Thất Dạ nói lời này làm chio Khổng Tước Minh Vương kinh ngạc, nói:

- Đi thành Phong Văn gặp người phương nào?

- Rất có ích với ngươi, người có ích cho Trấn Thiên Hải thành hiện tại, cũng là người mà Trấn Thiên Hải thành dựa vào trong tương lao.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.

- Người làm chỗ dựa cho Trấn Thiên Hải thành?

Nghe câu nói này, Khổng Tước Minh Vương càng ngạc nhiên hơn trước, đổi lại người khác nói ra câu này, Khổng Tước Minh Vương nói không chừng sẽ bật cười.

Tại Bắc Uông Dương, ai là đệ nhất, Trấn Thiên Hải thành! Tính trong toàn bộ Nhân Hoàng Giới, Trấn Thiên Hải thành cũng là truyền thừa có thanh danh hiển hách, đối với Trấn Thiên Hải thành bọn họ mà nói, cường giả như rừng, không nói trong Trấn Thiên Hải thành còn có Diệp Cửu Châu là Thần Hoàng vô địch, còn có Cố Tôn thâm bất khả trắc trong truyền thuyết.

Tại Bắc Uông Dương, chỉ có Trấn Thiên Hải thành của bọn họ làm chỗ dựa cho kẻ khác, làm gì cần người khác làm chỗ dựa cho Trấn Thiên Hải thành cơ chứ.

Bình Luận (0)
Comment