Lý Thất Dạ nhìn Cố Tôn, cười nói:
- Ngươi muốn xem chìa khóa đúng không?
- Đúng vậy!
Cố Tôn gật đầu nói:
- Kho báu của đại nhân là tuyệt thế vô song, báu vật trên đời so với nó như sắt vụn. Ta đã thèm muốn kho báu của đại nhân rất lâu rồi, chắc đại nhân sẽ không keo kiệt mà cho ta được mở rộng tầm mắt?
Cố Tôn chẳng hề che giấu dã tâm của mình, thật ra ở trước mặt Lý Thất Dạ thì gã không cần giấu làm chi, không thứ gì lừa được đôi mắt hắn.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
- Ngươi không sợ ta giết ngươi trước sao?
Cố Tôn không sợ:
- Theo ta hiểu biết thì đại nhân không phải hạng người dung tục. Trong mắt đại nhân thì ta là người chết, chỉ khác là chết sớm hay muộn. Ta chưa lấy ra át chủ bài thì đại nhân sẽ không giết ta ngay, nên ta tin đại nhân sẽ không giết ta trước khi mở ra kho báu. - Thú vị.
Lý Thất Dạ khen:
- Thôi được, ngươi đã cố chấp vậy thì ta biết nói gì hơn? Ngươi muốn mở kho báu ra nhìn một cái cũng được, nhưng chìa khóa không ở trên người của ta.
Cố Tôn chậm rãi nói:
- Theo ta hiểu biết đại nhân thì miễn hồn phách của đại nhân còn, thức hải còn thì mọi thứ không thành vấn đề. Thức hải của đại nhân không chỉ có nhóm huynh phu của ta gia cố, từng có vô số tồn tại đã gia cố nó. Thức hải của đại nhân tuyệt đối dễ dàng mở ra kho báu này. - Không, ngươi không hiểu ý của ta.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
- Ý ta nói chìa khóa không ở trên người ta mà là trên người của ngươi.
Cố Tôn lắc đầu, ung dung nói:
- Đại nhân đùa không vui chút nào, nếu trên người ta có chìa khóa thì không cần đợi tới bây giờ.
Lý Thất Dạ nghiêm túc nói:
- Không, ta không hề đùa, ta nói sự thật. Ta luôn không có chìa khóa, chìa khóa thật sự luôn trên người của ngươi, ngươi chính là chìa khóa.
Cố Tôn hét to một tiếng:
- Không thể nào!
Cố Tôn luôn ung dung bình tĩnh hoàn toàn biến sắc mặt, thụt lùi một bước, con ngươi co rút.
Vì trong khoảnh khắc đó Cố Tôn nghĩ đến một khả năng vô cùng đáng sợ, một suy đoán hiện lên trong đầu.
Khi Cố Tôn hoàn toàn biến sắc mặt thì Lý Thất Dạ cười gật đầu nói:
- Đúng vậy, không sai, như ngươi đã nghĩ, cho tới nay ngươi luôn có thể mở kho báu, máu của ngươi là chìa khóa mở ra.
- Không thể nào! Tuyệt đối không thể được!
Mặt Cố Tôn trắng xanh, vì đã đoán ra nhưng lúc này không chấp nhận được kết quả đó.
Cố Tôn suy nghĩ về kho báu rất lâu, mãi mà không mở ra được. Vì kho báu này từng do Thiên Lý Tiên Đế, Hắc Long Vương đích thân trông chừng, Ngâm Thiên Tiên Đế phong cấm, nên Cố Tôn không mở ra được là chuyện bình thường.
Nhưng bây giờ đáp án thật sự là chìa khóa mở ra kho báu vốn là Cố Tôn, đáp án này thật khó chấp nhận.
Lý Thất Dạ nhìn Cố Tôn mặt trắng bệch, cười nói:
- Có phải hay không ngươi thử xem liền biết.
Cố Tôn hít sâu, trở lại dáng vẻ ung dung. Vẻ mặt Cố Tôn vẫn mất tự nhiên, vì đã biết đáp án.
Cố Tôn đến trước cổ điện. Đứng trước cửa điện loang lổ, Cố Tôn thở ra một hơi dài, vươn ngson tay nhỏ giọt máu vào mắt khóa, ngón tay khẽ run.
Két két két két két!
Khi giọt máu Cố Tôn nhỏ vào mắt khóa thì cánh cửa cực kỳ nặng nề từ từ mở ra. Các khớp khóa vô cùng tinh tế chuyển động, khi cánh cửa mở thì cổ điện ngay trước mắt Cố Tôn.
Cánh cửa nặng nề hoàn toàn mở ra, Cố Tôn như bị sét đánh thụt lùi một bước, mặt trắng bệch. Giờ phút này dù chưa đi vào nhưng Cố Tôn đã biết đáp án.
Trước kia Cố Tôn luôn mơ được đến kho báu, hết lần này đến lần khác suy nghĩ về kho báu, muốn vào trong đó. Nhưng kho báu đúc bằng tài liệu cứng rắn nhất trần gian, pháp tắc cường đại nhất trấn áp, từng bị nhóm Hắc Long Vương canh giữ, Tiên Đế nhiều lần phong cấm.
Kho báu không thể phá vỡ, dù Cố Tôn là một trong mười thiên tài vạn cổ cũng bó tay, không mở ra được.
Trước đó Cố Tôn bao nhiêu lần mơ tưởng có thể đi vào bảo khố. Nhưng giờ kho báu mở, kho báu ngay trước mắt vậy mà Cố Tôn sợ, không dám đi vào.
Cố Tôn đứng yên không nhúc nhích trước kho báu.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Ngươi dã mưu đồ lâu như vậy, chẳng lẽ không đi vào nhìn một cái sao?
Cuối cùng Cố Tôn hít sâu, nhấc chân bước vào kho báu.dù đã biết đáp án nhưng Cố Tôn lựa chọn đối mặt với nó, vì bản thân Cố Tôn không phải kẻ yếu đuối, nhát gan, mặc cho đáp án là gì thì kiên quyết đối diện với nó.
Trong kho báu không có tiên quang vọt lên, cũng không có thần khí ngâm nga, càng không có châu quang bảo khí. Kho báu trống rỗng, tạiđây không có gì, không có thứ gì, nó là một cái kho trống.
Đứng trong kho trống, mặt Cố Tôn trắng bệch. Đã rất cố gắng kiềm nén nhưng người Cố Tôn run cầm cpậ. Cố Tôn luôn mưu đồ kho báu thế nhưng chỉ là kho trống, kết cuộc này có ằm mơ cũng không ngờ.
Lý Thất Dạ không cười nhạo Cố Tôn, hắn chỉ bình tĩnh nhìn người, chẳng nói một câu.
Cố Tôn thật khó khăn ổn định lại cảm xúc, hít sâu mấy bận mới khiến khuôn mặt trắng bệch dần hồng hào.
Cố Tôn cười nói:
- Đại nhân rất giỏi, so mưu lược thì ta chỉ là con nít ba tuổi. Dùng bảo thiết quý giá nhất thế gian làm kho báu, từ Thiên Lý Tiên Đế, Hắc Long Vương trông giữ bảo khố, Ngâm Thiên Tiên Đế gia cố phong cấm, thế nhưng chỉ là kho trống.
Dù Cố Tôn cười nhưng là cười gượng, cười khó xem hơn khóc.
-... Ngay từ đầu đại nhân đã tính kế ta, từ khi đại nhân chưa chỉ điểm đạo hạnh cho ta thì đã bắt đầu tính toán với ta. Ta ấu trĩ cho rằng đại nhân thật lòng chỉ điểm ta. Nói tới đây Cố Tôn cay đắng cười:
- Thì ra ngay từ đầu đại nhân đã xếp ta vào danh sách phản tặc.
- Không, ngươi sai rồi.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
- Ban đầu ta đã chỉ điểm đạo hóa cho ngươi, không hề qua loa. Nếu ta quyết tâm không chỉ điểm, ngươi nghĩ Hắc Long Vương ra mặt có ích gì không? Đúng vậy, kho báu này ngay từ đầu thiết kế là vì ngươi, không chỉ vì ngươi trời sinh phản cốt, quan trọng nhất là mười thiên tài vạn cổ, tư chất hiếm thấy, quý giá biết bao. - Con người ta không quá chú trọng tư chất nhưng có lương tài ngay trước mắt, ta không hy vọng người đó lãng phí.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Kho báu trước mắt chỉ là thử thách dành cho ngươi, tuy thiên phú của ngươi rất cao, tiếc rằng ngươi không vượt qua thử thách. Ngươi cho rằng hiện tại đạo tâm rất chắc chắn, nhưng ngươi ngày xưa không chịu nổi hấp dẫn.
Lý Thất Dạ nhìn Cố Tôn, chậm rãi nói:
- Ngày xưa ta đề phòng ngươi không phải vì ngươi trời sinh phản cốt mà do ngay từ đầu ngươi đã không cưỡng lại được hấp dẫn. Ta đã thấy vô số thiên tài, có ai trong mười thiên tài vạn cổ mà ta chưa từng gặp? Khi thiên tài không chịu nổi dụ dỗ thì thiên tài đó không mang đến phúc lợi mà là tai nạn cho Cửu Giới.
Cố Tôn cười nói:
- Dù nói sao thì đại nhân luôn đúng.
Lý Thất Dạ nhìn Cố Tôn:
- Có biết tại sao ta luôn không giết ngươi?