Cố Tôn dứt lời, cửu đại Hải Vương siêu khổng lồ quỳ một gối xuống đất, thân thể cao to như núi vàng nghiêng cột ngọc ngã cúi đầu hướng Lý Thất Dạ.
- Đại nhân!
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
- Đứng dậy đi, phong ấn lâu như vậy nên qua cũng đã qua.
Cố Tôn hoàn toàn biến sắc mặt, nhanh chóng thụt lùi mấy bước:
- Ngươi...!
Cố Tôn sợ hãi nhìn Lý Thất Dạ, lạc giọng nói:
- Ngươi lại tính kế ta, lại đặt bẫy gài ta!
Lý Thất Dạ cười lắc đầu:
- Ngươi nói vừa đúng vừa không đúng.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Ta thế này không phải tính kế ngươi, càng không vì đặt bẫy ngươi mà chỉ thuận tay. Ngươi nên biét khi cửu đại Hải Vương ở trên đời thì ngươi chưa sinh ra.
Lúc này cửu đại Hải Vương không vây quanh Lý Thất Dạ mà bao vây Cố Tôn.
Một Hải Vương cười to bảo:
- Tiểu tử, ngươi rất thông minh, tiếc rằng ngươi không biết gốc gác chúng ta cho nên thông minh bị thông minh lầm!
- Các ngươi hợp mưu!
Cố Tôn cảm thấy mình hoàn toàn bị dắt mũi, cứ tưởng thả ra kẻ thù mạnh cho Lý Thất Dạ nhưng không ngờ đó vốn không phải là kẻ thù.
- Đây không phải hợp mưu mà chỉ là thuận tay.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
- Ta luôn truy bắt cửu đại Hải Vương, điểm này đúng, ta ra tay trấn áp bọn họ, cũng đúng luôn. Nhưng đó là ta ban ơn cho họ chứ không phải thù hận. Ngươi cũng biết ta luôn muốn truy bắt cửu đại Hải Vương...
-... Nên ngươi cho rằng bọn họ là kẻ thù của ta, ta đoán được ngươi nhất định sẽ tìm đến bọn họ nên thuận tiện dặn một câu với họ. Thật ra ngày ngươi giải khai phong ấn thì bọn họ luôn theo dõi Bắc Uông Dương, cũng xem như giám thị ngươi! Nói tới đây Lý Thất Dạ lắc đầu, cười nói:
- Ngươi không biết bí mật trong đó nên ngươi thông minh bị thông minh lầm!
Một Hải Vương cười lắc đầu nói:
- Tiểu tử, đại nhân có ơn tái tạo với chúng ta, ngươi nghĩ chúng ta sẽ hợp tác với ngươi sao? Chẳng qua là trông chừng ngươi.
Thì ra cửu đại Hải Vương là vãn bối trốn ra từ Tinh Kê Tiên Khoáng. Mạch Tinh Kê Tiên Khoáng bị trời trấn áp, bị nguyền rủa nên bọn họ không thể xuất hiện trên đời.
Chín người cực kỳ cường đại, thong minh vô cùng, sau khi trốn ra liền chém huyết mạch cuối cùng thành bộ dạng quái vật.
Nhưng bọn họ xuất thân từ Tinh Kê Tiên Khoáng, dù chém huyết mạch đã định trước cực kỳ cường đại, nên cửu đại Hải Vương đi tới Nhân Hoàng giới liền gây nhiều sóng gió.
Cửu đại Hải Vương chạy ra Tinh Kê Tiên Khoáng không phải vì xưng bá, đơn thuần khao khát thế giới bên ngoài. Cửu đại Hải Vương chơi đùa khắp nơi, gây ra động tĩnh không nhỏ.
Lý Thất Dạ từng hứa với Tinh Kê sẽ tìm cửu đại Hải Vương, nên về sau mới có vụ truy bắt. Cửu đại Hải Vương biết Lý Thất Dạ muốn bắt bọn họ thế là xuất quỷ nhập thần, thấy tình hình không ổn liền tránh né.
Nhưng có vài thứ trốn mấy cũng không thoát được. Mặc dù cửu đại Hải Vương chém huyết mạch của mình nhưng vì là sinh linh không được phép xuất thế, dù không cònhuyết thống bản tộc vẫn không thể rửa sạch hơi thở chủng tộc trên người.
Đến thời đại Ngâm Thiên Tiên Đế thì nguyền rủa, trấn áp của ông trời cho cửu đại Hải Vương xuất hiện hiệu quả, kiếp nạn lôi điện giáng xuống người họ.
Cũng vì nguyền rủa, trấn áp mới đưa đến nguyên nhân tại sao mỗi lần cửu đại Hải Vương xuất hiện trong thời đại Ngâm Thiên Tiên Đế là có sấm chớp mưa bão. Không phải cửu đại Hải Vương muốn quấy phá mà là tai nạn nguyền rủa.
Lần này Lý Thất Dạ đích thân ra tay phái binh vây khốn bọn họ, trấn áp cửu đại Hải Vương. Cái này không chỉ trấn áp cửu đại Hải Vương cũng dùng thủ đoạn trần phong khiến họ trốn khỏi trời nguyền rủa.
Cố Tôn biết Âm Nha truy bắt cửu đại Hải Vương, thậm chí trấn áp ở đáy biển. Nhưng Cố Tôn không biết lai lịch của cửu đại Hải Vương, cho rằng cửu đại Hải Vương là kẻ thù không đội trời chung với Âm Nha, nên luôn muốn thả cửu đại Hải Vương ra đối địch với Âm Nha.
Cố Tôn không bao giờ ngờ cửu đại Hải Vương luôn bị Âm Nha truy bắt, bị Âm Nha trấn áp lại không phải kẻ thù không đội trời chung với Âm Nha lại còn cảm ơn Âm Nha.
Nghĩ đến cửu đại Hải Vương cứ ngỡ là người phe mình lại là nội gian luôn giám thị mình làm Cố Tôn biểu tình cực kỳ khó xem. Cố Tôn thông minh cả đời cuối cùng bị người ngáng chân.
Cố Tôn hít sâu, cuối cùng phải công nhận:
- Bàn về mưu kế thì ta không bằng đại nhân lão mưu thâm toán, so với đại nhân đúng là ta còn non chút.
Trong lòng Cố Tôn hiểu bàn về âm mưu thì không chơi lại Âm Nha, nhưng vẫn cứ muốn thử một lần. Nếu chưa thử đã thất bại, tự nhận mình không bằng Âm Nha, Cố Tôn không làm chuyện như vậy được.
Với Cố Tôn thì chưa tới phút cuối chưa thôi, cho tới ngày Âm Nha hoàn toàn phá hủy niềm tin của lão thì Cố Tôn mới chết tâm.
- Cái này không tính âm mưu gì.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
- Chẳng qua trên đời còn có rất nhiều chuyện ngươi không biết, ngươi là người có thiên phú chỉ thiếu kinh nghiệm. Đáng tiếc ngươi đi lầm đường.
Một Hải Vương trong cửu đại Hải Vương cười to bảo:
- Tiểu tử, ngươi thật sự rất thông minh, thậm chí suy đoán ra huyền cơ của phong ấn này. Nhưng giờ là lúc ngươi xui, bắt ngươi đi nhét mắt biển hay chém ngươi chỉ cần đại nhân nói một câu.
Câu nói đó làm Cố Tôn thụt lùi một bước. Cố Tôn rất mạnh nhưng có điều kiêng dè tồn tại như cửu đại Hải Vương, đặc biệt lúc cùng đánh thì siêu khủng bố. Vì cửu đại Hải Vương cường đại như vậy nên Cố Tôn mới tìm bọn họ hợp tác đối phó Âm Nha.
Cố Tôn hít sâu ổn định lại, nhìn Lý Thất Dạ, mỉm cười ung dung nói:
- Ta tin tưởng đại nhân không vội hành động, đại nhân sẽ không giết ta tại đây.
Lý Thất Dạ nhìn Cố Tôn, cười nói:
- Cố Tôn ơi là Cố Tôn, ngươi rất tự tin, đến mức này vẫn gặp nguy không loạn. Có định tính bọn họ thật không dẽ dàng, ta tiếc thơng cho tài năng như ngươi.
Cố Tôn cười nói:
- Ta có tạo hóa hôm nay, có bình tĩnh như ngày nay đều nhờ đại nhân chỉ điểm, nhờ đại nhân rèn luyện. Nếu ta không học được chút ít thì tương lai nói gì đến thay thế đại nhân?
Lý Thất Dạ nhìn Cố Tôn, bật cười nói:
- Cố Tôn, ngươi biết không? Dù ta không giết ngươi, dù đời này ta tha cho ngươi nhưng nếu ngươi cứ chấp mê bất ngộ thì sẽ có người ra tay giết ngươi.
- Ta biết đại nhân nói tới ai.
Cố Tôn không sợ:
- Ngày xưa lúc tỷ phu nhốt ta trong Thâm Uyên từng khuyên bảo ta, néu a vẫn không hối hận thì tỷ phu sẽ tự tay giết ta. Ta tuyệt đối không nghi ngờ năng lực của tỷ phu, ta chỉ nghi ngờ quyết tâm của tỷ phu. Dù tỷ phu sống lại chưa chắc xuống tay được, đây là điểm yếu của tỷ phu ta. - Mọi chuyện trên đời không có tuyệt đối.
Lý Thất Dạcười nói:
- Nếu Hắc Long Vương đã nói muốn giết ngươi thì ta tin hắn sẽ ra tay giết ngươi.
Cố Tôn cực kỳ ung dung bình tĩnh nói:
- Ta cũng muốn chờ, đã lâu không gặp tỷ phu. Tỷ phu có thể sống qua ba kiếp, không biết có thể sống đến kiếp thứ bốn không. Nếu tỷ phu sống tới kiếp thứ bốn giết ta thì ta không còn lời gì để nói. Chết trong tay tỷ phu của ta không mất mặt gì, tỷ phu còn giết Đạp Không Tiên Đế chứ nói gì đến Cố Tôn ta đây?