Đế Bá (Dịch)

Chương 2506 - Chương 2506 - Bốn Đế Tử Nhân Hiền

Chương 2506 - Bốn Đế Tử Nhân Hiền
Chương 2506 - Bốn Đế Tử Nhân Hiền

Lần này bốn huynh muội Nhân Hiền Đế Tử có thể nắm giữ quyền to toàn Phi Tiên giáo là điều tất nhiên, tuy ba mạch Tàm Long, Bá Diệt, Thôn Nhật phản đối nhưng mạch Nhân Hiền Tiên Đế cường đại, có thể nói đại thế Phi Tiên giáo theo ý dân, không ai ngăn nổi quyết tâm xuất thế của Phi Tiên giáo.

Nhìn bốn Nhân Hiền xuất hiện, Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Trong Phi Tiên giáo, người có thể sống sót ra khỏi tiên lao đếm trên đầu ngón tay, xem ra năm xưa phụ thân của các ngươi để lại nhiều thứ tốt cho các ngươi, khiến các ngươi chống đỡ qua tiên lao.

Tiên lao Phi Tiên giáo có lai lịch kinh thiên, là một hung địa kỷ nguyên cổ xưa. Đồn rằng tiên lao từng giam hung ma, về sau Phi Tiên Đế có được để lại Phi Tiên giáo. Nhiều thiên tài Phi Tiên giáo xem nó là nơi thám hiểm, rèn luyện. Nhưng người từ bên trong sống sót trở về đếm trên đầu ngón tay, thậm chí chỉ có Tàm Long Tiên Đế thời trẻ sống sót khỏi tiên lao.

Cho nên bốn huynh muội Nhân Hiền Đế Tử sống ra khỏi tiên lao trừ ngày xưa bản thân bọn họ mạnh ra, trừ bốn huynh muội chung sức đồng lòng ra, quan trọng nhất là bọn họ làm Đế Tử có tài nguyên người khác không có. Bọn họ có vô số báu vật, tiên dược, nên bốn huynh muội Nhân Hiền Đế Tử mới sống ra tiên lao.

Lý Thất Dạ thốt lời làm mặt bốn huynh muội Nhân Hiền Đế Tử lạnh băng. Bốn người mặt trầm như nước, không nói đến bọn họ chịu nhiêu cực khổ trong tiên lao, quan trọng là năm xưa bọn họ bị buộc phải trốn vào tiên lao như chó cụp đuôi. Nhục nhã này cả đời bốn huynh muội Nhân Hiền Đế Tử khó rửa sạch, suốt đời không thể quên, bọn họ thề sau này phải trả thù.l

Bốn huynh muội bọn họ là co ncủa Tiên Đế, trong người chảy huyết thống vô cùng cao quý. Phi Tiên giáo là nhà của bọn họ, nhưng bốn huynh muội Nhân Hiền Đế Tử bị Âm Nha ép chạy trốn, cuối cùng trốn vào tiên lao. Nhục nhã như thế hỏi sao bốn huynh muội Nhân Hiền Đế Tử chịu nổi?

Nhắc tới chuyện cũ Chu Tước Đế Nữ nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo:

– Sỉ nhục ngày xưa sẽ dùng máu của các ngươi rửa!

Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:

– Ngày xưa các ngươi nên ôm lòng cảm ơn mới đúng. Thiên Lý Tiên Đế, Hắc Long Vương không đuổi theo vào tiên lao đồ sát hết các ngươi đã là ân đức to lớn, huống chi các ngươi sống khỏe mạnh thế yà.

– Các ngươi chẳng những sống khỏe còn được cơ duyên không nhỏ, tai nạn khiến các ngươi tĩnh tâm lại, kiên đạo tâm, khổ tâm rèn luyện. Trong tiên lao, các ngươi chẳng những không già nua mà huyết khí vẫn vượng thịnh, bốn huynh muội tu luyện Phi Tiên thể viên mãn.

– Đau khổ tiên lao đối với các ngươi thì không phải cực khổ mà là tài phú.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

– Hãy nhìn bộ dạng ngày xưa của các ngươi xem, chỉ là tiểu bối non nớt ỷ vào dư uy của phụ thân. Nhìn lại bộ dạng hiện tại của các ngươi, tiên thể viên mãn đại thành, huyết thống Nhân Đế Nhân Hiền Tiên Đế thuần chính, cộng với đạo hạnh tạo hóa lô hỏa thuần thanh của các ngươi, so với long tổ thì mạnh hơn nhiều.

– Dù khi phụ thân các ngươi còn sống, xuống tay không nương tình, một mình các ngươi có thể đỡ hai ngàn chiêu trong tay hắn, là chuyện tốt biết bao. Không chừng hắn sẽ thấy kiêu ngạo. Tài phú như vậy mà không biết cảm ơn ngược lại ghi hận trong lòng thật khiến người đáng tiếc.

Nói tới đây Lý Thất Dạ cười khẽ.

– Cảm ơn?

Mặt Thanh Long Đế Tử lạnh băng cao giọng quát:

– Không nghiền xương các ngươi thành tro thì chúng ta thề không bỏ qua! Không báo thù này, thề không làm người!

Thanh Long Đế Tử làm đại ca rất ân hận chuyện năm đó. Ngày xưa Thanh Long Đế Tử dẫn ba đệ muội trốn vào tiên lao, bọn họ chịu nhiều cực khổ tại đây, cuối cùng trốn ra tiên lao. Thanh Long Đế Tử thề sẽ báo thù này, bọn họ phải giết Âm Nha, tiêu diệt tất cả nanh vuốt của hắn.

Lý Thất Dạ không để bụng lời Thanh Long Đế Tử, mỉm cười nói:

– So với phụ thân của các ngươi thì các ngươi khiến người rất thất vọng. Phụ thân các ngươi cả đời trí tuệ, nghiêm cẩn, kiêu ngạo vì huyết thống nhân tộc của mình, nên suốt đời rất cố gắng tranh thủ, lập anh danh vạn cổ ch omình. Làm Đế Tử, các ngươi không chỉ khiến anh danh của các ngươi kéo dài trăm thế, cũng làm bẩn anh danh của hắn. Các ngươi không chỉ xấu hổ với huyết thống nhân đế trên người mình, còn hổ thẹn phụ thân của ngươi trả giá cả đời!

– Đừng nhắc đến phụ thân của ta!

Chu Tước Đế Nữ hét chói tai:

– Nếu không tại các ngươi áp chế phụ thân của ta thì sao phụ thân chịu khổ như vậy? Lúc phụ thân chịu khổ, người làm bạn bên phụ thân, chính mắt thấy phụ thân đau đớn...

Huyền Vũ Đế Tử trầm giọng nạt ngắt lời Chu Tước Đế Nữ:

– Đủ rồi!

– Sao không nói tiếp đi?

Lý Thất Dạ mỉm cười:

– Tiếp tục nói đi, ta muốn biết những chuyện này do ai chính miệng nói với các ngươi.

Nhưng Chu Tước Đế Nữ ngậm miệng, nàng biết mình bị gài bẫy lỡ mồm, vì dã nói ra vài lời không nên.

Đám Chu Tước Đế Nữ không trả lời, chỉ tức giận trừng Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ cười, thản nhiên nói:

– Những lời này do ai chính miệng nói với các ngươi còn quan trọng sao? Đi tới hôm nay đối với các ngươi mọi người đã không quan trọng, bao gồm huyết thống nhân đế chảy trong thân thể các ngươi. Với các ngươi thì trong lòng chỉ có thù hận, đương nhiên trừ thù hận ra các ngươi còn có quyền dục, có dã tâm thống nhất Cửu Giới, có dã vọng đời đời Phi Tiên giáo làm đế.

– Hừ! Thế thì sao?

Bạch Hổ Đế Tử cười khẩy nói:

– Chẳng lẽ chỉ cho phép các ngươi vạn cổ điều khiển Cửu Giới, không cho phép Phi Tiên giáo chúng ta thống nhất Cửu Giới sao? Bởi vì Phi Tiên giáo chúng ta khiêu chiến địa vị của các ngươi, lay động uy nghiêm của các ngươi đúng không?

– Ấu trĩ.

Lý Thất Dạ nghe Bạch Hổ Đế Tử nói, bật cười:

– Quyền thế? Là quyền thế Cửu Giới này sao? Chút quyền thế này có là gì? Các ngươi vời đến họa diệt môn, tự trong lòng các ngươi biết rõ.

– Các ngươi tự nhận có thể khống chế hữu thế cục, tự nhận là có thể chúa tể Cửu Giới, theo ta thấy các ngươi chẳng qua là con kiến. Không chỉ các ngươi, bàn tay đen sau lưng các ngươi cũng chỉ là con rối!

Lý Thất Dạ cười hờ hững:

– Trong mắt Cổ Minh thì các ngươi chỉ là con tốt thí!

– Có phải tốt thí hay không rất nhanh sẽ công bố.

Huyền Vũ Đế Tử âm trầm nói:

– Hôm nay mặc cho ngươi mạnh cỡ nào, lợi hại bao nhiêu thì đừng hòng sống rời đi! Hôm nay chúng ta sẽ tính thù mới hận cũ, qua hôm nay Cửu Giới sẽ nghênh đón kỷ nguyên hoàn toàn mới!

– Bằng vào các ngươi sao?

Lý Thất Dạ cười khẽ:

– Hoặc là bàn tay đen đằng sau các ngươi? Nói thật ra chút lá bài này chưa đủ nhét kẽ răng của ta, quá yếu.

Bị Lý Thất Dạ khinh thường làm bốn huynh muội Nhân Hiền Đế Tử biểu tình cực kỳ khó xem. Hôm nay bọn họ hơn cả cường đại, bọn họ tự tin bốn huynh muội liên hợp lại có thể đẩy ngã tất cả kẻ thù trên đời.

Nhưng bị Lý Thất Dạ nói không đáng một đồng, hỏi sao bốn huynh muội Nhân Hiền Đế Tử không tức giận?

Bình Luận (0)
Comment