Tần Bách Lý buông tiếng thở dài, gã nhìn Phong Dịch:
- Ngươi tự tiện hành động, tước mười năm tạo háo của ngươi, xin lỗi Lý đạo hữu đi, cũng bế môn tư quá.
Tần Bách Lý nói xong chỉ một cái tước mười năm đạo hạnh của Phong Dịch.
Phong Dịch nhận trừng phạt từ sư phụ, không hề chống cự, cam tâm tình nguyện.
- Đệ tử biết tội.
Tần Bách Lý chắp tay hướng Lý Thất Dạ, Tề Lâm Đế Nữ, khẽ thở dài:
- Liệt đồ lỗ mãng, hành sự không chính chắn, đã mạo phạm, hôm nay tước tạo hóa mười năm của hắn đã xin tội với Lý đạo hữu và điện hạ.
Nhiều người thầm giật mình vì hành động của Tần Bách Lý, gã đúng là nghiêm khắc, công chính nghiêm minh, khiến người khâm phục.
Đổi lại chưởng môn giáo chủ đế thống tiên môn khác đã đứng ra bao che. Mặc kệ môn đồ là đúng hay sai, môn đồ của mình bị ăn hiếp, lấy lại mặt mũi trước đã. Đúng hay sai không hề quan trọng với đa số đế thống tiên môn.
Tề Lâm Đế Nữ khẽ thở dài, nàng không can thiệp vào xử phạt:
- Đạo huynh nói quá lời.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn nhìn Phong Dịch:
- Tiểu tử này tương lai rất có triển vọng, có thể thu được một đồ đệ như vậy cũng xem như một cuộc tạo hóa.
Tần Bách Lý lại chắp tay, phong độ hơn người:
- Đạo hữu quá khen.
Tần Bách Lý từ tốn nói:
- Tạm thời cáo từ, ngày nào đó có cơ hội nhất định sẽ uống trà ngắm trăng bàn đại đạo với đạo hữu, điện hạ.
Tần Bách Lý dẫn Phong Dịch rời đi làm nhiều người hơi thất vọng. Khi Tần Bách Lý xuất hiện mọi người còn tưởng gã sẽ bênh vực cho đồ đệ của mình đánh với Lý Thất Dạ một trận. Ai ngờ Tần Bách Lý phong độ hơn người, tước tạo hóa mười năm của Phong Dịch, xin lỗi Lý Thất Dạ, lòng dạ làm người ta khâm phục.
Khi Tần Bách Lý xuất hiện, mới rồi Ngự Long Đồng Tử còn nghĩa bạc vân thiên không biết trốn đi đâu. Khoảnh khắc trước Ngự Long Đồng Tử còn hào khí ngút trời, khí thôn sơn hà này nọ, coi rẻ đế thống tiên môn. Nhưng khi Ngự Long Đồng Tử lộ mặt thì Ngự Long Đồng Tử trốn ngay.
Tần Bách Lý rời đi, Lý Thất Dạ cười nói:
- Đạo hạnh không cạn.
Tần Bách Lý đúng là có khí độ không tầm thường, đổi lại đế thống tiên môn khác sẽ không chịu cúi đầu như thế. Đế thống tiên môn như bọn họ cho rằng xin lỗi một tiểu bối vô danh là chuyện không thể nào, khó chịu còn hơn chém đầu bọn họ. Họ thà cắn chết không nhả với đối phương cũng sẽ không nhận sai.
Trong mắt đế thống tiên môn thì bọn họ chưa từng sợ ai, có người dám cứng đối cứng với họ cũng sẽ không có kết cuộc tốt, thường bọn họ là người cười đến cuối cùng.
Phong Dịch là đồ đệ mà Tần Bách Lý yêu thích nhất, cực kỳ coi trọng. Phong Dịch chịu thiệt trong tay Lý Thất Dạ nhưng Tần Bách Lý không hề bênh vực gã, lại tước tạo hóa mười năm của Phong Dịch, lòng dạ đúng là ghê gớm.
Tề Lâm Đế Nữ gật gù công nhận:
- Tần đạo huynh trước kia là thiên tài phong vân nhất Thanh Châu, tuy thua Kim Qua nhưng mấy năm nay lắng đọng khổ tu, đạo hạnh cực kỳ tinh tiến. Nghe đồn Tần đạo huynh đã đi con đường phong thần. - Đạo tâm của hắn kiên định.
Lý Thất Dạ đánh giá Tần Bách Lý như thế:
- Dù đi con đường phong thần, miễn kiên định tiến tới trước thì tương lai tạo hóa không thua gì Đại Đế Tiên Vương bình thường.
Tề Lâm Đế Nữ đồng ý:
- Đúng rồi, trước kia khi danh tiếng Tần đạo huynh nổi nhất đã thua Kim Qua nhưng không hề suy sút tự hại mình, chẳng những không nản lòng còn tu hành như đi ngược dòng nước, từng bước một tiến tới, tiềm tâm khổ tu. Dù Tần đạo huynh không tranh Thiên Mệnh với Kim Qua nhưng đúng là có thể trở thành Thượng Thần lợi hại.
Tác Thiên giáo và Tề Lâm Đế gia đều là môn phái bách tộc, luôn qua lại với nhau, hai nhà quen thân nên Tề Lâm Đế Nữ biết khá nhiều chuyện trong Tác Thiên giáo.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Thắng thua là chuyện thường của binh gia, thua một lúc không có nghĩa là thua suốt đời. Trên đời này hiếm ai cả đời chưa từng thua, nhưng rất nhiều người gục ngã rồi đứng dậy, đa số Đại Đế Tiên Vương, Cửu Giới Đại Đế đều như thế. Đương nhiên nhiều người thất bại rồi không đứng dậy nổi, cho dù là thiên tài kinh tài tuyệt diễm cuối cùng trở nên không làm nên trò trống gì.
Tề Lâm Đế Nữ gật gù nhấm nháp ý nghĩa lời Lý Thất Dạ nói.
Với tu sĩ đôi khi đạo tâm rất quan trọng. Một số thiên tài sau khi thua thì ủ rũ không phấn chấn, từ nay biến mất trong dòng sông thời gian, vì đạo tâm không ổn định. Như Tần Bách Lý khi nổi tiếng nhất, có thể nói là xuân phong đắc ý, nổi bật vô cùng, trong Thanh Châu không người sánh kịp.
Nhưng ngay lúc đó Tần Bách Lý thua Kim Qua, với nhiều người thì đúng là tai nạn, như rơi vào thung lũng đời người. Rất nhiều người sẽ vì điều này mà đạo tâm dao động, thậm chí tự mình hại mình xuống dốc.
Tần Bách Lý tiềm tâm khổ tu, từng bước tiến lên, lần này gã xuất thế đạo tâm càng ổn định. Nghĩa là dù Tần Bách Lý không trở thành Đại Đế Tiên Vương thì tương lai gã cũng có tiền đồ tươi sáng.
Lý Thất Dạ nhìn bên ngoài, cười nói:
- Chúng ta về thôi.
Số Hiệu Vạn Cổ tiếp tục tiến lên trước, vì tất cả tia chớp trong lôi khu bị Lý Thất Dạ nuốt hết nên Số Hiệu Vạn Cổ lướt đi với tốc độ cao nhất, mau đến không gì sánh bằng.
Khi Lý Thất Dạ, Tề Lâm Đế Nữ định trở lại thì bị một người chặn đường, một nữ nhân cản đường.
Lúc nữ nhân vừa xuất hiện toát ra khí thế, không hùng hổ dọa người nhưng khí thế đó rất là khí phách, như một con chân long.
Nữ nhân mặc long giáp, ánh sáng vàng lấp lánh thân giáp, mảnh giáp có long văn, xúc cảm rất cứng rắn, dường như không phải áo giáp đúc bằng thần kim mà luyện từ lân giáp của chân long.
Nên khi nữ nhân mặc áo giáp người ta mơ hồ nghe thấy tiếng rồng ngâm, nàng mặc long giáp cho cảm giác như rồng vọt lên chín tầng trời.
Nữ nhân mặc giáp nhưng long giáp không thể che đi đường cong mỹ miều. Ngực cao vút căng đầy, cặp chân thon dài xinh đẹp, vóc dáng cao kiều càng tôn lên đường cong quyến rũ. Nhiều người bị thân hình của nàng hấp dẫn ánh mắt.
Tuy nữ nhân có đường cong cực kỳ hấp dẫn làm mắt người sáng lên nhưng không ai dám nhìn lâu, vì nàng có đại thế như chân long bao trùm cửu thiên, cao cao tại thượng tựa như đế hoàng.
Nữ nhân có đôi mắt phượng sáng rắc mà sắc bén, sáng như thanh thần đao đâm vào trái tim người. Khi bị nữ nhân liếc một cái sẽ thấy ớn lạnh, rùng mình.
Nhiều người nhìn nữ nhân trước mắt thì thầm nghĩ:
- Đáng tiếc không phải thân nam nhi, khí khái đó nếu là nham nhi chắc chắn sẽ trở thành đế hoàng!
Trông thấy nữ nhân đó, có người kinh ngạc kêu lên:
- Võ Phượng Ảnh!
Đồng bạn lập tức nhắc nhở:
- Suỵt, gọi là thành chủ Long thành, không được kêu thẳng tên của nàng, coi chừng bị ăn đòn!
Nghe cái tên Võ Phượng Ảnh, những người có mặt tim rớt cái bịch. Nhiều người nhìn Võ Phượng Ảnh, tất cả im lặng không dám ồn ào.
Vì Võ Phượng Ảnh nổi tiếng táo bạo trong Thanh Châu, thường nói chuyện không hợp liền thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Có rất nhiều người bị Võ Phượng Ảnh đánh đến kêu phụ mẫu.