Đế Bá (Dịch)

Chương 2869 - Chương 2869 - Thánh Quang, Ta Vẫn Còn Đây

Chương 2869 - Thánh Quang, Ta Vẫn Còn Đây
Chương 2869 - Thánh Quang, Ta Vẫn Còn Đây

Cũng khiến Huyết Hoang hâm mộ, thường vào phút nguy ngan Thiên Mệnh sẽ đem đến tác dụng quan trọng nhất, thậm chí cứ mạng người. Như Đại Đế vừa rồi vào phút chỉ mành treo chuông thì Thiên Mệnh ổn định đạo tâm cho gã.

Đồ đằng của Thượng Thần thua mặt này, tuy nói đồ đằng chịu tải lực lượng đại đạo của Thượng Thần, cũng chịu tải Mệnh Cung nhưng không thể so sánh với Thiên Mệnh. Đồ đằng bẩm sinh thiếu sót thành ra một lạch trời rộng, một, hai đồ đằng khó mà bù đắp được.

Bốn Đại Đế Tiên Vương Tiêu Tiễn Ma Đế quyết đấu với tứ hung nhưng không chiếm ưu thế, có Đại Đế Tiên Vương bị yếu thế. Tình huống cực kỳ xấu cho bốn người Tiêu Tiễn Ma Đế, bọn họ còn không đụng được góc áo của Lý Thất Dạ dã bị áp chế.

Thấy cảnh đó nhiều người hút ngụm khí lạnh, đó là Đại Đế Tiên Vương, mới xuất chiến liền bị áp chế, có thể nói là xuất sư bất lợi. Huống chi từ đầu đến cuối Lý Thất Dạ không thật sự ra tay.

Vèo!

Trong khi đám người Tiêu Tiễn Ma Đế quyết đấu kịch liệt với tứ hung đế thống tiên môn thì một mũi nhọn lạnh lẽo bắn thẳng vào cổ họng Lý Thất Dạ. Luồng sáng mỏng manh cực kỳ sắc bén, nhanh không gì sánh bằng. Ánh sáng bắn ra chớp mắt xuyên ngân hà, một kích trí mạng. Nó như kim độc giấu trong bóng tối thừa dịp đối phương lơ là nhất sẽ đem lại trí mạng.

Đòn đánh lén một kích mất mạng. Thượng Thần tám mười đồ đằng khi thấy luồng sáng bắn cái vèo đều con ngươi co rút, ánh sáng một kích trí mạng hiển nhiên là đòn đồ thần.

Bốp! Bốp! Bốp!

Ánh sáng mỏng manh bắn xuyên không gian chớp mắt bắn thủng các thứ nguyên, để lại lỗ kim nhỏ xíu. Khi ánh sáng nhỏ bắn gần tới cổ họng Lý Thất Dạ thì uy lực đã rất yếu, hắn chỉ cần kẹp nhẹ hai ngón tay.

Không phải Thượng Thần thì khó xem hiểu một kích kia, Thượng Thần hiểu thấu ảo diệu. Vì Lý Thất Dạ không còn ở đó, đòn đánh lén xuyên thủng vô số thứ nguyên rồi mới đến gần thứ nguyên nơ iLý Thất Dạ đứng.

Không gian sai vị, thoạt trông Lý Thất Dạ gần ngay trước mắt nhưng thật ra là sai vị nhiều không gian, mặc kệ một kích kia mạnh cỡ nào đều phải xuyên thủng qua các không gian rồi mới đến trước mặt Lý Thất Dạ được. - Chứng nào tật nấy.

Lý Thất Dạ ung dung kẹp ánh sáng, lạnh lùng nói:

- Thổ phỉ vẫn là thổ phỉ, dù trở thành Thượng Thần mười một đồ đằng vẫn chỉ là thổ phỉ. Một con chó dù biến thành chó thần thì vẫn thói quen ăn phân, câu này miêu tả ngươi rất đúng!

Người đánh lén là Ngự Long Thượng Thần, bị Lý Thất Dạ so sánh thành chó làm lão biểu tình cực kỳ khó xem.

Ngự Long Thượng Thần định thử đánh lén khi Lý Thất Dạ lơ là, không hy vọng sẽ thành công ngay lần đầu, lão không trông mong xác suất thành công, lão chỉ muốn thử xem.

Lý Thất Dạ ném ánh sáng trong tay đi, mắt sáng rực, động ý niệm:

- Có vài người vĩnh viễn không thể trở thành Đại Đế Tiên Vương, đó là có đạo lý. Đại Đế có thể tàn khốc, có thể vô tình, nhưng không thể tồi tệ!

Ong ong ong ong ong!

Trong khoảnh khắc nguyên Viễn Hoang nổi lên từng lũ thánh quang, các lũ thánh quang hiển hiện tụ tập trên bầu trời.

Ong ong ong ong ong!

Từng thanh âm khẽ khàng vang lên, thánh quang ngày càng nhiều. Trong thời gian ngắn vô số thánh quang hội tụ như vòng suối róc rách tụ thành đại dương, toàn quá trình bàng bạc bao la hùng vĩ.

Nên biết nguyên Viễn Hoang chủ yếu là am ám chết chóc, nơi đây có các thời đại bị cắt, máu các thời đại nhuộm đỏ mỗi tấc đất. Trên bầu trời tràn ngập huyết vụ đã khô cạn.

Nhưng khi các tia thánh quang hiển hiện như đem đến hy vọng vô cùng cho Viễn Hoang. Những tia tánh quang như chôn tận cùng kỷ nguyên, nó bao gồm vô số sinh linh giãy dụa, nó chịu tải trông mong của vô số sinh linh kỷ nguyên. Các tia thánh quang từng mang đến ánh sáng, hy vọng cho toàn kỷ nguyên.

Khi các tia thánh quang như thế hội tụ, toàn Viễn Hoang yên tĩnh lại. Vô số linh hồn rít gào. Những oán linh quanh quẩn nơi dòng sông thời gian thật lâu không đi bỗng chốc bình tĩnh lại. Thánh quang vuốt đi đau khổ cho chúng nó, thánh quang không chỉ chiếu rọi nguyên kỷ nguyên còn trấn an kỷ nguyên, khiến người bi thương không còn đau khổ.

Khi cáci tia thánh quang tụ trên bầu trời, bên dưới sâu trong Viễn Hoang có các đầu sỏ ngủ say trong hắc ám bị đánh thức. Lúc bọn họ thức tỉnh, nhìn thánh quang trên bầu trời thì rất giật mình, con ngươi co rút.

Vì bọn họ biết thánh quang đó thuộc về ai, thánh quang từng kết thúc kỷ nguyên hắc ám của bọn họ, suýt phổ chiếu đại thế.

Về sau thất bại, tất cả thánh quang đều bị trấn áp, bị chôn dưới lòng đất sâu nhất, không bao giờ xuất hiện trên đời. Hôm nay những thánh quang lại tụ tập khiến đầu sỏ trong hắc ám bản năng sinh ra kiêng kỵ.

Ong ong ong ong ong!

Trong khoảnh khắc tất cả thánh quang tụ tập trên người Lý Thất Dạ, có thể hắn dung chứa thánh quang vô cùng vô tận.

Bùm!

Sau lưng Lý Thất Dạ giương ra đôi cánh, cánh trắng thánh khiết không chút tạp chất, dường như nó là thứ thánh khiết nhất trên đời.

Bóc!

Đôi cánh thánh khiết giương ra dễ dàng đánh nát không gian, Lý Thất Dạ một bước vượt ra ngoài thứ nguyên.

Giờ phút này toàn thân Lý Thất Dạ thánh khiết vô thượng, không vết bẩn nào không thể dính vào, bất cứ mị si võng lượng nào khi trông thấy sẽ chùn chân tốn đi xa.

Lý Thất Dạ tựa như trở thành chúa tể thần thánh, hắn đại biểu ánh sáng thế gian, hắn đại biểu cho hy vọng!

Nhìn Lý Thất Dạ trạng thái đó, bao người quỳ lạy dưới đất, sinh lòng sùng bái. Đây là thánh giả vô thượng, đại biểu tất cả ánh sáng trên đời, khiến hắc ám không chỗ che giấu.

Nhìn cảnh đó Ngự Long Thượng Thần biến sắc mặt, dù lão là Thượng Thần có mười một đồ đằng khi thấy lực lượng thánh quang này thì lòng lão run rẩy. Vì loại lực lượng này khiến loại người như họ kiêng dè nhất, có thể nói là khắc tinh của bọn họ. - Thành trận!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Một chuỗi tiếng nổ, chớp mắt chín Thượng Thần nhóm Ngự Long Thượng Thần dâng đồ đằng lên cao, Hỗn Độn chi khí rũ xuống, nguyên thế giới hóa thành biển cả hỗn độn.

Nhìn các đồ đằng phóng lên cao, thiên địa hóa thành dại dương hỗn độn, cảnh tượng rất đồ sộ, e rằng không vài người trong đời được thấy cảnh chín Thượng Thần cùng ra tay.

Bùm!

Ngự Long kỵ nháy mắt thành trận, bọn họ biết nhau cả đời, vô số lần kề vai chiến đấu, đã hình thành ăn ý vô cùng, khi hợp tác đánh nhau thì kín không kẽ hở.

Bùm!

Các đồ đằng lơ lửng thành đại trận, ánh sáng bắn ra bốn phía, trong phút chốc chín người Ngự Long Thượng Thần biến mất. Xuất hiện trước mắt người đời là một quái vật to lớn.

Quái vật giống con rùa vàng, hơi giống sâu giáp xác, lưng có cái vỏ dày. Giáp xác như thể nâng cả bầu trời.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, quái vật vừa giống rùa vàng vừa giống sâu giáp xác bò lên, dễ dàng đẩy ngã các tòa thần phong, nó hất nhẹ một cái là các ngôi sao sẽ bị văng lên ngôi sao.

Thấy con rùa vàng khủng bố đó, đám người xoe tròn mắt, lòng hoảng sợ.

- Ngự Long kỵ Lê Thiên Trùng.

Thượng Thần thì thào:

- Trước kia bọn họ đã từng dựa vào trận này một hơi lê một đế thống tiên môn. Một vị Đại Đế duy nhất gầy dựng cơ nghiệp đế thống tiên môn bị bọn họ lật tung bay lên trời.

Bình Luận (0)
Comment