Đế Bá (Dịch)

Chương 2896 - Chương 2896 - Bộ Chiến Tiên Đế (1)

Chương 2896 - Bộ Chiến Tiên Đế (1)
Chương 2896 - Bộ Chiến Tiên Đế (1)

Khi đạo tâm của Lý Thất Dạ tuôn ra ánh sáng vô cùng tận, ý chí vô thượng đì đùng nổ, đạo tâm bốc cháy ngọn lửa ngút trời như cây quạt phẩy. Ý chí vô thượng của Lý Thất Dạ phẩy như điên, không chỉ dấy lên sóng thần đại dương hắc ám còn quạt cho thánh quang đốt càng mãnh liệt.

Nếu nói hắc ám Luân Hồi Hoang Tổ là củi gỗ thì thánh quang Thánh Nhân là mồi lửa, đạo tâm của Lý Thất Dạ là cây quạt gió. Khi nó quạt mạnh thì thánh quang điên cuồng thiêu đốt hắc ám.

Tiếp theo đạo tâm của Thánh Nhân ầm vang, được lực lượng đạo tâm của Lý Thất Dạ giúp đỡ, tiếng nổ đì đùng không dứt. Thánh quang từ sâu trong đại dương hắc ám tuôn ra ánh sáng vô cùng tận, điên cuồng thiêu đốt nguyên hắc ám kỷ nguyên.

Xèo xèo xèo!

Tiếng đốt cháy điên cuồng, hắc ám đốt nhanh. Ban đầu kỷ nguyên Viễn Hoang trông như đại dương hắc ám, lúc này có thể thấy ánh sáng vô tận nở rộ sâu bên trong, hắc ám rực cháy. Bắt đầu từ trung tâm đại dương hắc ám, quang minh khuéch trương ra ngoài, muốn chiếu sáng nguyên kỷ nguyên, đốt sạch hắc ám kỷ nguyên Viễn Hoang Cảnh tượng khiến Đại Đế Tiên Vương rung động nhìn, vì loại lực lượng này không phải lực lượng đại đạo, không là lực lượng công pháp, nó đơn thuần là lực lượng đạo tâm.

Luân Hồi Hoang Tổ có rái tim hắc ám đen tối không gì sánh bằng, Thánh Nhân có thánh tâm vô thượng thần thnhs, Lý Thất Dạ có đạo tâm tảng đá không hay đổi.

Ba đạo tâm toàn là đạo tâm trên đời này không gì sánh được, có thể nói trong sông dài thời gian ít khi cùng lúc tìm được ba đạo tâm tuyệt thế không gì sánh bằng như vậy.

Lúc này hắc ám, quang minh, hay năm tháng lắng đọng đều là quyết đấu lực lượng đạo tâm. Loại quyết đấu này đã nhảy ra bất cứ đại đạo, không nằm trong phạm trù lực lượng nào.

Có lẽ trên đời không ai hiểu được tu sĩ tu đạo quan trọng nhất không phải thiên phú, cũng không phải công pháp mà là đạo tâm, một đạo tâm tảng đá không thay đỏi.

Vì tu sĩ trên đời không đạt đến độ cao đó, chỉ Đại Đế Tiên Vương đứng trên đỉnh nhìn lên mới xem hiểu, mới biết lúc này quan trọng nhất đúng là không phải thiên phú hoặc công pháp mà là đạo tâm.

Như đại dương hắc ám của Luân Hồi Hoang Tổ, trong hắc ám tuyệt đối không có công pháp, đại đạo gì phá giải được. Chỉ có trái tim thần thánh thuần túy kiên định nhất của Thánh Nhân mới tịnh hóa hắc ám, đốt cháy hắc ám được.

Ví dụ Lý Thất Dạ, thực lực hiện tại. Thân thể của hắn không thể ngược dòng lên sông dài thời gian, không thể vượt qua sông dài thời gian đến kỷ nguyên Viễn Hoang. Nhưng đạo tâm của Lý Thất Dạ có thể, dù là sông dài thời gian lâu dài không gì sánh bằng thì đạo tâm vô cùng kiên định của hắn có thể trôi qua.

Hơn nữa đạo tâm kiên định không gì sánh bằng của hắn không sợ bị nuốt ở chỗ sâu nhất đại dương hắc ám, vì hắc ám không lay động đạo tâm được. Quan trọng hơn vì đạo tâm của Lý Thất Dạ không thể lay động, cộng minh với đạo tâm kiên định thần thánh của Thánh Nhân, khiến thánh quang phóng lớn vô hạn. Thiêu đốt hắc ám.

Xem cảnh đó dù là Đại Đế Tiên Vương cũng không tự tin, Đại Đế Tiên Vương cao vị đặt tay lên ngực tự hỏi khi đối diện hắc ám như Luân Hồi Hoang Tổ thì họ giữ được đạo tâm của mình sao?

Nếu mỗi người đứng trên đỉnh có đạo tâm kiên định như vậy thì kỷ nguyên Viễn Hoang đã không có nhiều đầu sỏ theo hắc ám, kỷ nguyên nguyên Viễn Hoang sẽ không bị hắc ám bao phủ các thời đại. - Vạn cổ có bao nhiêu đạo tâm như thế?

Luân Hồi Hoang Tổ ở sâu trong Viễn Hoang thấy cảnh này cảm thán rằng:

- Đạo tâm lắng đọng vạn cổ đã khó, còn tới ba. Chúng ta cần gì tàn sát nhau, sao không bắt tay cùng xới tung trời. Chiến đến cuối cùng có lẽ còn có phần thắng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Từng đợt tiếng nổ vang lên, Luân Hồi Hoang Tổ cảm thán nhưng không ngừng công phạt. Hắc ám nghiền áp vạn đạo, điên cuồng ghiền áp đại thế. Nhưng Luân Hồi Hoang Tổ không công phá được đại thế mà Lý Thất Dạ và mười tám vị Đại Đế Tiên Vương cùng xây dựng. Với uy lực hàng trăm Thiên Mệnh, nguyên đại thế trở nên không gì phá nổi.

Mười bảy vị Đại Đế Tiên Vương đúng là cường đại không gì sánh bằng, nhưng lão không thể công phá ngay đại thế như vậy, trừ phi có thủ đoạn nghịch thiên hơn.

Luân Hồi Hoang Tổ quá khứ tặc lưỡi nói:

- Tiếc nhất là trọng khí đã bị hủy diệt, không thì hôm nay có gì không thể phá?

Trước đại thế mười bảy vị Đại Đế Tiên Vương vẫn giữ bình tĩnh, dù gì lão trải qua vô số năm tháng, qua bao nhiêu sống chết.

Luân Hồi Hoang Tổ quá khứ lấy một thứ ra. Vẻ mặt trang trọng chậm rãi nói:

- Thôi, đã tới lúc này thì đành liều một phen.

Món binh khí trong tay Luân Hồi Hoang Tổ như vòng tròn, như bánh xe, nó có màu trăng nhưng sắc màu mờ tối, như không được người lau rất lâu rồi.

Cái binh khí này rất đơn giản, không có trang sức hoa văn, không có uy lực kinh thiên. Nhưng khi Luân Hồi Hoang Tổ lấy ra thì toát lên vẻ trang trọng.

- Đạo hữu, thắn hay thua hãy xem một kích của chúng ta đi.

Dù đối địch sống chết với Lý Thất Dạ thì Luân Hồi Hoang Tổ vẫn rất khách sáo, có phong độ:

- Binh khí trong tay ta là Tuế Nguyệt Luân, là ta không chịu nổi lực lượng tuế nguyệt hay đạo hữu các ngươi không chịu được?

Đạo tâm của Lý Thất Dạ xuyên suốt sông dài thời gian nhưng hắn còn trong đại thế, mỉm cười với Luân Hồi Hoang Tổ:

- Năm tháng vô tình, dày vò chịu đựng mới biết ai không chịu nổi.

- Cũng đúng. Năm tháng vô tình.

Luân Hồi Hoang Tổ gật đầu nói:

- Đạo hữu đến cũng vì trọng khí, nếu như đạo hữu thắng thì thứ này thuộc về đạo hữu. Một, hai món báu vật của ta tuy không bằng trọng khí đã mất nhưng cũng chỉ kém một bậc. - Thế thì ta xin cảm ơn.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Chiến dịch này coi như có điều thu hoạch.

Lý Thất Dạ, Luân Hồi Hoang Tổ ung dung tò chyuện, nói năng khách sáo rất có phong độ, người không biết khi nghe đối thoại còn tưởng hai người là bằng hữu.

Tuy Lý Thất Dạ, Luân Hồi Hoang Tổ nói chuyện khách sáo có phong độ nhưng ra tay thì không nương tình.

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, Tuế Nguyệt Luân trong tay Luân Hồi Hoang Tổ chụp xuống, nó không có khí thế kinh thiên mà chỉ lung lay trên địa thế tỏa sáng lưu ly, như ấn chương đóng dấu đại thế.

Xèo!

Tuế Nguyệt Luân ấn xuống để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trên đại thế.

Tay Luân Hồi Hoang Tổ ấn tuêt nguyệt, toàn thân tỏa sáng, đây không phải ánh sáng hắc ám mà là ánh sáng tuế nguyệt. Ánh sáng tuế nguyệt rót vào trong Tuế Nguyệt Luân.

Xèo xèo xèo!

Cùng với ánh sáng tuế nguyệt của Luân Hồi Hoang Tổ rót vào Tuế Nguyệt Luân. Người lão nhanh chóng già đi, chớp mắt tóc bạc phơ, da mặt nhăn nheo, lưng khòm xuống.

Trong phút chốc đầu sỏ vô thượng chấp chưởng nguyên kỷ nguyên hắc ám biến thành lão nhân ngọn đèn trước gió, tùy thời sẽ chết.

Rót vào Tuế Nguyệt Luân là năm tháng, tuổi thọ của Luân Hồi Hoang Tổ.

Luân Hồi Hoang Tổ gặt các thời đại, nuốt vô số sinh linh, lão mượn cách này lớn mạnh chính mình, dùng cách này tích lũy tuổi thọ dài. Vì mỗi nuốt tuổi thọ của một sinh linh là sẽ tích lũy một chút tuổi thọ cho Luân Hồi Hoang Tổ.

Bình Luận (0)
Comment