- Sách trong Thư phòng này, ta có thể không rõ ràng sao?
Lý Thất Dạ phong khinh vân đạm nói rằng.
- Không biết công tử xưng hô như thế nào?
Lão Nhân phục hồi tinh thần lại, giật mình một cái, dò hỏi.
- Lưu lão gia tử, cái này đối với ngươi mà nói là một tin tức tốt.
Kim Hoàn Thiết Tí vừa cười vừa nói:
- Vị công tử này là lão sư mới tới thư phòng chúng ta, sau này ngươi sẽ được thỉnh giáo lão sư nhiều hơn.
Nghe được Kim Hoàn Thiết Tí nói, lão nhân không khỏi giật mình, phản ứng đầu tiên của hắn cũng giống với Kim Hoàn Thiết Tí, nhưng ngay sau đó hắn sực nhớ đến một chuyện, đó là lời mà lúc nãy Lý Thất Dạ đã nói một câu làm kinh động hắn. - Học sinh có mắt như mù.
Lão Nhân hướng về phía Lý Thất Dạ khom người, nói:
- Không biết là lão sư đích thân tới, học sinh tên Lưu Kim Thắng, tất cả mọi người đều gọi là Lưu lão đầu.
Thân thể hắn vốn bị còng lưng, khi hắn khom người chào Lý Thất Dạ, cái đầu trông càng thấp hơn nữa.
Lý Thất Dạ nở nụ cười một chút, gật đầu nói:
- Đi thôi, chúng ta bắt đầu buổi học đầu tiên.
Nói xong liền xoay người rời đi.
Lúc Lý Thất Dạ đi, Dạ Hân Tuyết cũng đi theo, Kim Hoàn Thiết Tí và Lưu lão đầu theo ở phía sau, Kim Hoàn Thiết Tí hướng Lưu lão đầu nhìn một cái, bốn mắt nhìn nhau, hai người bọn họ đều có một phương pháp trao đổi riêng qua ánh mắt.
Kim Hoàn Thiết Tí hướng Lưu lão đầu nháy mắt, hắn là muốn hỏi một chút Lưu lão đầu có biết lai lịch Lý Thất Dạ hay không, dù sao ở thư phòng Lưu lão đầu là lớn tuổi nhất, kiến thức rộng rãi nhất.
Nếu đổi lại là bình thường, Lưu lão đầu nhất định sẽ cùng Kim Hoàn Thiết Tí giao lưu một phen, nhưng lúc này thần thái hắn có vẻ ngưng trọng, cũng không có để ý tới Kim Hoàn Thiết Tí.
Lý Thất Dạ mang theo Dạ Hân Tuyết ba người bọn họ về tới chủ điện, Lý Thất Dạ ngồi ở vị trí đầu, Dạ Hân Tuyết ba người bọn họ ngồi ở phía dưới.
Ở trong ba người bọn họ, ngoại trừ Dạ Hân Tuyết thì Kim Hoàn Thiết Tí và Lưu lão đầu thoạt nhìn niên kỷ còn lớn hơn Lý Thất Dạ đại, chỉ bất quá, lúc này Kim Hoàn Thiết Tí và Lưu lão đầu bọn họ đều làm theo quy củ, không dám lỗ mãng, cũng không dám chậm trễ, giống một học sinh ngoan ngồi ngay ngắn.
Lý Thất Dạ nhìn ba người bọn họ một chút, bình thản nói rằng:
- Ta đến thư phòng làm lão sư có thể cũng không lâu, nhưng, con người của ta là như vậy, nếu như nói ngươi là học trò của ta thì mọi chuyện dạy dỗ ta sẽ cố gắng làm tốt, nhưng có một điều kiện, đó là tất cả mọi việc do ta quyết định, được chứ?
Lời của Lý Thất Dạ, Dạ Hân Tuyết là một nữ hài tử đương nhiên không dám nói với lão sư cái gì, còn hai nam nhân là Kim Hoàn Thiết Tí và Lưu lão đầu, bọn họ cũng không muốn nói cái gì, dù sao bọn họ ở lại thư phòng là có nguyên nhân. - Được rồi, lời ta đã nói xong, các ngươi có ý kiến gì không.
Lý Thất Dạ nhìn Dạ Hân Tuyết bọn họ, từ từ nói.Dạ Hân Tuyết cúi đầu, nàng vốn cũng không phải là người rất tự tin, ở trong lớp nàng tuyệt đối không phải là một người chủ động lên tiếng, mà Lưu lão đầu càng trầm mặc không muốn mở miệng. - Lão sư, ngươi muốn chúng ta nói cái gì đây?
Cuối cùng vẫn là Kim Hoàn Thiết Tí hỏi.
Lý Thất Dạ nhìn bọn họ, từ từ địa nói rằng:
- Thiên Thần thư viện tổng cộng có năm thư đường, bốn thư đường ta sẽ không nói. Ta chỉ nói một câu thư phòng chúng ta, so với bốn thư đường càng thêm đặc biệt. Ngươi đã lựa chọn ở lại thư phòng, nhất định có đạo lý của các ngươi, ta nghĩ nên nghe một chút nguyên nhân ở các ngươi.
Lời này nói ra, nhất thời khiến Dạ Hân Tuyết ba người bọn họ nhìn nhau liếc mắt, cả ba người bọn họ cũng lâm vào trầm mặc, bọn họ cũng không muốn mở miệng. - Cũng tốt, ta cho các ngươi một cơ hội nói chuyện, hiện tại các ngươi đứng ở bên ngoài, từng người tiến vào.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà khoát tay áo.
Sau một lát, Dạ Hân Tuyết ba người bọn họ đều đứng ở bên ngoài chủ điện, trong khoảng thời gian ngắn ngươi xem ta, ta xem ngươi, cũng không muốn đi vào.
Đối với Lưu Kim Thắng và Lưu lão đầu mà nói, thoạt nhìn niên kỷ bọn họ còn lớn hơn Lý Thất Dạ, nhưng không biết vì sao, trong đáy lòng hai người bọn họ đối với Lý Thất Dạ hết sức kiêng kỵ, bọn họ cũng không nói rõ được nguyên nhân tại sao. - Hắc, Lưu lão, ngươi kiến thức rộng rãi, đối với lão sư mới của chúng ta nhất định có kiến giải, lão nhân gia sẽ đi gặp hắn đầu tiên nha?
Kim Hoàn Thiết Tí trong lòng chột dạ, cười hắc hắc, nhìn Lưu lão đầu bảo.Bình thường hắn đều gọi "Lưu lão đầu", "Lưu lão đầu", nhưng bây giờ hắn lại cung kính, muốn đem lão đầu nhảy vào đống lửa trước.
Lưu lão đầu liếc mắt nhìn Kim Hoàn Thiết Tí, nói rằng:
- Trong lòng ngươi có tính toán gì sợ bị phát hiện sao, muốn lên thì ngươi lên trước, có giỏi thì ngươi đi vào trước xem.
Nói xong hắn cũng lùi về phía sau lưng Kim Hoàn Thiết Tí.
- Lưu lão đầu, ngươi đây là ý gì?
Kim Hoàn Thiết Tí quay đầu trừng hắn liếc mắt, nói rằng:
- Ta làm gì có tính toán mờ ám gì mà không thể cho ai biết.
- Được rồi, hay là để ta đi vào trước đi.
Thấy Kim Hoàn Thiết Tí và Lưu lão đầu đùn đẩy trách nhiệm, Dạ Hân Tuyết có ba phần nhút nhát liền đề xuất nói.Nói xong, Dạ Hân Tuyết đánh bạo đi vào.
- Ai, hai đại nam nhân chúng ta ngày hôm nay cuối cùng là bị mất mặt lớn, liền một cái tiểu cô nương cũng không bằng.
Kim Hoàn Thiết Tí buồn bực nói:
- Đây là do ngươi sợ bị người ta phát hiện suy nghĩ trong lòng.
Lưu lão đầu không thèm quan tâm mà hừ lạnh
Khi Dạ Hân Tuyết đi vào trong Thư phòng, Lý Thất Dạ không khỏi cười lắc đầu, nói rằng:
- Hai đại nam nhân cũng không bằng một nữ hài tử, cái này thật sự là không nói được.
Dạ Hân Tuyết ngồi xuống trước mặt Lý Thất Dạ, bản tính nàng khá nhút nhát, nhưng nàng vẫn ngẩng đầu nhìn Lý Thất Dạ, sau đó nhẹ nhàng mà nói rằng:
- Lão sư, ta ở lại Thư phòng, chính là vì học tập.
Trên thực tế, vẫn cho rằng không có mấy người học sinh chân chính nguyện ý ở lại Thư phòng, nếu như nói có học sinh nguyện ý ở lại Thư phòng, đều có mục đích của hắn, bọn họ coi Thư phòng là cầu nối để hoàn thành mục đích của mình. - Ta biết, ta cũng tin tưởng ngươi.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt cười, nói rằng:
- So với hai người bọn họ, ngươi ở lại Thư phòng thì càng thuần túy, ngươi ở lại Thư phòng, đích thật là có thể đọc được nhiều tạp thư hơn.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm Dạ Hân Tuyết, nói rằng:
- Thế nhưng, ngươi có nghĩ tới vấn đề, ngươi lựa chọn con đường này, kỳ thực cũng là một loại trốn tránhkhỏi thực tế?
- Một hình thức trốn tránh?
Dạ Hân Tuyết không khỏi ngạc nhiên một chút, chính cô ta cũng giật mình, nói rằng:
- Ta, ta không phải, ta thực sự thích đọc sách.
- Cái này ta đích xác không nghi ngờ, ta cũng xác thực tin tưởng ngươi thích đọc các loại tạp thư ở đây, nhưng đây cũng là một pháo đài của ngươi, đây là cũng là nút thắt trong lòng của ngươi.