Mai Tố Dao biết dù ẩn giấu sâu mấy cũng không chạy khỏi đôi mắt Lý Thất Dạ được, Lưu Kim Thắng có thể theo bên cạnh hắn đó là đã được mặc nhận.
Rầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, ngọn núi di chuyển thật lâu chợt ngừng lại, tất cả ngọn núi nừng, mây mù xung quanh cũng dừng.
Đằng trước có tấm bia siêu khổng lồ, bia quá to lớn, nói nó là núi đá cao vút cũng không đủ.
Trên bia to vết hai chữ lớn ‘vườn trà’. Dưới hai chữ lớn viết chi chít chữ, những chữ rậm rạp xếp hàng, một bài tràng giang đại hải.
Trên bia to khắc chữ rất đẹp, nhẹ nhàng như tiên, nhìn từ xa như có các tiên nhân nhỏ bay múa, cực kỳ đẹp mắt, vô cùng xinh đẹp, hàng chữ như không dính nhân gian khói lửa.
Lúc này lão sư trong học viện lại xuất hiện, cười nói với tất cả học sinh:
- Các bạn học, đã đến vườn trà, các vị hãy vào đi.
Nói xong lão sư biến mất.
Các học sinh hò reo:
- Đến vườn trà rồi, vào thôi!
Các học sinh rồng bay cọp vồ lao vào vườn trà, không muốn mình châm hơn người khác, giành nhau đi trước vì có lẽ sẽ được thứ tốt, gặp cơ duyên tốt.
Mọi người lần lượt vào vườn trà, không nhiều người nhìn tấm bia to ở lối vào. Tất cả hướng về cơ duyên trong vườn trà, ai thèm nhìn đống chữ trên tấm bia to?
Dù có mấy người dừng bước nhìn, xem tấm bia ghi chép một số điều liên quan khởi nguồn của Thiên Thần thư viện thì hết hứng thú, vì lão sư vẫn thường kể về điều này.
Khi đám người đi vào, Dạ Hân Tuyết đứng trước tấm bia to thói quen đọc nó, vì nàng thích nhất là ghi chép lịch sử.
So với Dạ Hân Tuyết thì đám người Kim Hoàn Thiết Tí không hứng thú với kiểu ghi chép này.
- Thì ra lúc Thiên Thần thư viện xây dựng nơi này có một vực sâu.
Dạ Hân Tuyết xem ghi chép trên tấm bia, cực kỳ hưng phấn đọc say sưa:
- Trong sách không ghi chuyện này.
- Hãy nghiền ngẫm đi, miễn nàng đọc thấu nó sẽ đem lại lợi lớn cho nàng.
Lý Thất Dạ nhẹ vuốt mái tóc của Dạ Hân Tuyết:
- Dù sao Phi Tiên Đế sẽ không rảnh đến mức viết một đống chữ tại đây.
Lòng Dạ Hân Tuyết rung động, ra từ tay Tiên Đế thì chắc chắn là một Thiên Đế chương:
- Đây là Phi Tiên Đế viết?
- Đúng rồi.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Tấm bia to này toàn ghi lại khởi nguồn của Thiên Thần học viện, hãy đọc nó thật kỹ.
Lý Thất Dạ không cưỡng ép những người không hứng thú với lịch sử cho nhóm Đào Đình, dẫn họ vào vườn trà:
- Còn người khác thì đi vào xem.
Một mình Dạ Hân Tuyết đứng trước bia to nghiêm xem, đọc say sưa từng câu từng chữ, nghiền ngẫm tỉ mỉ.
Mây mù bao phủ vườn trà, nơi này có các ngọn núi hiển hiện. Có núi cao vút đâm mây, ngang ngửa trời trăng. Có núi dày đặc vì sao, liên miên trập trùng như biển núi. Có núi được sông lớn quay quanh, trong mây mù như tần long thấy đầu không thấy đuôi.
Nói chỗ này là vườn trà chẳng bằng bảo là một thế giới thì thích hợp hơn. Vì nguyên vườn trà quá rộng lớn, to đến không giới hạn.
Cho nên rất nhiều học sinh tiến vào vườn trà liền hưng phấn lên.
Có học sinh không nhịn được hét dài:
- Cơ duyên tuyệt thế, ta đến đây! Ta nhất định sẽ nhận được bảo vật!
Học sinh nói xong nhảy vọt lên lao vào dãy núi.
Trong phút chốc nhiều học sinh không kiềm được xông vào dãy núi tìm kiếm, bọn họ muốn được đến một số kỳ trân dị bảo, kiếm cơ duyên trong vườn trà.
- Vườn trà lớn thật.
Vào vườn trà rồi Kim Hoàn Thiết Tí cảm thán rằng:
- Ta còn tưởng rằng vườn trà là cái vườn nho nhỏ, không ngờ nó rộng lớn như thiên địa, giống như một thế giới.
- Vườn trà vốn là một tiểu thế giới.
Lưu Kim Thắng bình tĩnh nói:
- Nó rộng lớn không thua gì Thiên Thần thư viện, vườn trà chỉ là một danh hiệu của nó.
- Thật sự là một tiểu thế giới?
Kim Hoàn Thiết Tí kinh ngạc hỏi:
- Thiên Thần thư viện chiếm diện tích đã rất rộng, đặt ở Kiêu Hoành Châu không có vài môn phái sánh bằng. Nếu Thiên Thần thư viện có một tiểu thế giới như vậy thì chẳng phải là Thiên Thần thư viện sở hữu thiên địa lớn nhất Kiêu Hoành Châu sao? - Ngươi làm sao tưởng tượng được Thiên Thần thư viện mênh mông thế nào?
Lưu Kim Thắng nói:
- Thiên Thần thư viện bao la vô biên có thể chứa cửu thiên thập địa, cỡ chúng ta không thể nghiền ngẫm về nó. Nghe đồn tiểu thế giới đế thống tiên môn không thuộc về Thiên Thần thư viện, chẳng qua Phi Tiên Đế chuyển giao cho.
Lưu Kim Thắng nói xong hàng loạt, Lý Thất Dạ cười nói:
- Hiếm khi ngươi nói một câu giữ gìn Thiên Thần thư viện.
Bị Lý Thất Dạ trêu chọc, Lưu Kim Thắng cười khan, vẻ mặt lúng túng cười nói:
- Lớn tuổi, bản lĩnh khác không tăng tiến bao nhiêu nhưng tầm mắt rông hơn, suy nghĩ cũng khác đi, đây xem như không sống uổng năm tháng.
Lý Thất Dạ không nói gì thêm, cười cười.
- Ha, mọi người nói xem hội phẩm trà là ngày lành thu hoạch, nếu may mắn sẽ kiếm được chút thiên hoa vật búa tại đây. Có người nói thứ Tiên Đế, Tiên Vương áp đáy hòm cũng chôn trong vườn trà này.
Kim Hoàn Thiết Tí nói tới đây thì chảy nước miếng, như thể trước mắt đã xếp đầy núi vàng núi bạc.
- Lời kẻ tục nói.
Lý Thất Dạ bật cười, tùy ý nói:
- Hội phẩm trà đương nhiên là nơi uống trà.
Kim Hoàn Thiết Tí nghi ngờ hỏi:
- Chẳng lẽ lão sư cũng tới uống trà?
Lý Thất Dạ liếc Kim Hoàn Thiết Tí:
- Trà nơi này không phải ai cũng uống được, uống trà cũng cần xem bản lĩnh.
Bị Lý Thất Dạ nói làm Kim Hoàn Thiết Tí nghẹn lời:
- A!
Trong khi Kim Hoàn Thiết Tí câm nín thì đám người đã vượt qua các ngọn núi, đằng trước có một con sông chảy quanh, mặt sông toát ra khói đặc, khí lạnh ập vào mặt. - Nhưng dù có trà ngon thì ngươi cũng không uống được.
Kim Hoàn Thiết Tí gãi đầu nói:
- À, lão sư đã nói vậy thì chút bản lĩnh của ta e rằng không uống được trà nơi đây.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Không, ý ta nói dẫn ngươi tới đây không phải cho ngươi uống trà ngon mà là khiến ngươi đến chịu khổ.
Kim Hoàn Thiết Tí vỗ ngực bộp bộp:
- Thân thể ta có thể chịu đựng, có chịu khổ một chút cũng chẳng sao. Lão sư có chuyện gì cứ việc sai bảo.
Lý Thất Dạ cười tươi:
- Vậy sao?
Lý Thất Dạ vươn tay chộp hướng Kim Hoàn Thiết Tí.
Kim Hoàn Thiết Tí không chút cơ hội chống cự chớp mắt bị Lý Thất Dạ tóm, cả người gã bị nhấc bổng lên, bị hắn ném ra ngoài.
Bùm!
Bọt nước tung tóe, Kim Hoàn Thiết Tí bị ném vào con sông trước mặt.
- Ui!
Kim Hoàn Thiết Tí bị ném vào trong sông, thoáng chốc lạnh lẽo thấu xương, cả người gã kết lớp băng. Kim Hoàn Thiết Tí sợ hãi hết hồn hết vía.
Kim Hoàn Thiết Tí mới phát hiện toàn thân không thể nhúc nhích, cơ thể bị băng giá đông lại, hàn băng càng lúc càng mạnh, gã sắp bị đóng băng thành tượng.
- Lão sư, chuyện... Chuyện này... Là sao?
Lý Thất Dạ nhìn Kim Hoàn Thiết Tí trôi theo dòng nước, cười nói:
- Không có gì, da thịt người thô ráp, hãy rèn luyện lại đi.
- Nhưng... Nhưng ta không nhúc nhích được, lão sư!
Cổ Kim Hoàn Thiết Tí bị đóng băng, gã sợ hết hồn la lên:
- Cá tiếp tục thế này có lẽ ta sẽ chết!