Đế Bá (Dịch)

Chương 2993 - Chương 2993 - Đại Sát Bát Phương

Chương 2993 - Đại Sát Bát Phương
Chương 2993 - Đại Sát Bát Phương

- Grao!

Tiếng rồng ngâm không dứt bên tai, trong khoảnh khắc đó trên bầu trời xuất hiện một cái bóng lớn, móng vuốt đánh tan đám mây trên bầu trời.

Đó là một con rồng lớn nhưng không giống rồng, quái thú vừa giống voi vừa giống rồng, sau lưng mọc các gai xương, mỗi gai xương trắng phau tỏa ánh sáng. Mỗi cây gai xương có thể đâm thủng trời, cực kỳ đáng sợ.

Nhìn quái thú giống cự long, nhiều học sinh Thiên Thần học viện hút ngụm khí lạnh:

- Là rồng sao?

Bùm!

Móng vuốt to của cự long như núi đâm rách trời chộp hướng Nam Đế.

Nam Đế thét dài:

- Đến hay lắm!

Phương thiên họa kích đâm trời nghênh đón móng vuốt to của cự long, một kích phá cửu thiên, kích sắc bén không gì sánh được, vạn vật khó chặn.

Đinh!

Móng vuốt rồng vô cùng sắc bén va chạm với phương thiên họa kích, hỏa hoa tung tóe như cá ngôi sao lớn nổ tung, như pháo hoa vào buổi tối bắn tung, cực kỳ đồ sộ.

Cự long này rất giỏi, nó chặn lại phương thiên họa kích của Nam Đế, có xu hướng lực lượng ngang nhau, nó cực kỳ hung hãn.

Nam Đế thét dài:

- Mở!

Tay cầm phương thiên họa kích giơ ngang hất móng vuốt cự long ra tay, Nam Đế nắm ngược phương thiên họa kích, một kích vượt qua không gian quất mạnh vào người cự long.

Bùm!

Vang tiếng nổ điếc tai, phương thiên họa kích quất mạnh vào cự long.

Răng rắc!

Là tiếng xương gãy, cú quất làm gãy mấy khúc gai xương trên lưng cự long, cơ thể to lớn của nó bị Nam Đế quất bay.

Cự long bị quất bay gầm rống:

- Grao!

Cự long bay trở về, giương nanh múa vuốt nhào vào Nam Đế, cự long xé nát bầu trời, vạn pháp tan vỡ. Khi móng vuốt bén đánh tới thì sắc bén không thể đỡ.

Nam Đế tràn đầy bá khí hét to:

- Đồ ngươi trước rồi tính!

Keng!

Kích quang xuyên thấu ức vạn dặm trời sao giết hướng cự long.

Thấy cảnh đó đám học sinh Thiên Thần học viện kinh thán, không biết là than thở cự long hung mãnh hay há hốc mồm vì Nam Đế bá khí.

Vù vù vù vù vù!

Khoảnh khắc này cuồng phong rít gào, cát bay đá chạy. Tiếng gió thổi vù vù, cây bị nhổ tận gốc, phòng ốc đại điện bị hút lên trời.

Rầm!

Các ngọn núi cũn bị hút lên.

Con đỉa to trông giống con sông há mồm máu như cái lỗ đen muốn nuốt nguyên Thiên Thần thư viện vào.

Con đỉa khổng lồ thèm muốn Thiên Thần thư viện thật lâu, giờ này khắc này thấy đế trận hạ xuống thì nó không kiềm được ra tay, há muốn muốn nuốt Thiên Thần thư viện.

Trên bầu trời vang tiếng hét chói tai:

- Cứu mạng!

Có học sinh bị gió tà hút lên trời.

Viện trưởng Thiên Thần thư viện xuất hiện, hét to:

- Càn rỡ!

Đinh!

Sâu trong Thiên Thần thư viện bắn ra các thanh kiếm to tru tiên, kiếm trận to lớn không gì sánh bằng hiện ra.

Đinh!

Thanh âm kinh thiên, tất cả kiếm lớn tru tiên tụ lại thành một thanh cự kiếm tủ tiên, kiếm quang chiếu rọi Thập Tam Châu, sát ý cuồng bạo.

Trong kiếm trận sát ý bùng nổ, con đỉa siêu khổng lồ sợ hãi muốn xoay người trốn nhưng tất cả đã muộn.

Phập!

Kiếm to tru tiên chém xuống, trời đổ mưa máu thật to.

- U!

Con đỉa lớn bị kiếm đâm thủng người, gào rú thảm thiết ngã xuống đất. Trong dòng nước sệch đỏ có một khúc xương mềm như đai lưng chuyển động, lập tức có lão tổ Thiên Thần thư viện chộp lấy ngay.

Dù là lão tổ Thiên Thần thư viện khi cầm xương mềm kia cũng bật thốt:

- Thứ tốt!

- Kít kít kít!

Quái vật châu chấu con lớn con nhỏ rậm rạp xông vào Thiên Thần học viện, nhưng những quái vật gặp được một đám học sinh thiên tài Đế Phủ, bọn họ đều ra tay.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Lửa cháy hừng hực tuôn ra dưới đất đốt đám quái vật lăn lộn đầy đất. Chớp mắt đám quái vật bị đốt thành tro, để lại các nội đan như viên bi sắt.

Đám học sinh thiên tài Đế Phủ phân chia nội đan, nhìn túi căng phồng thì cả đám mặt mày hớn hở:

- Đây là thu hoạch không tệ.

Ở cửa nam Thiên Thần học viện, một nữ nhân tuyệt thế vô song, phong tư thớt tha như tiên nữ. Nàng một mình một người đứng đứng đó đơn độc chiến với các con quái thú xông lên.

Phập!

Nhánh cây đâm nhẹ lập tức xuyên thủng thân thể con rết to, đinh chết ó dưới đất.

Vận dụng

Nhánh cây phất nhẹ quất bay mãnh thú như ngọn núi nhỏ, làm nó gào thét phun máu tung tóe.

Đây là một nhánh cây có da rất dày, trên cành cây mọc ba, năm miếng lá xanh. Nhánh cây này cứng thì như sắt thép, mềm thì như tơ vương.

Nhánh cây như thế nằm trong tay nữ nhân tuyệt trần trở thành binh khí khủng bố đáng sợ nhất, nàng canh giữ ở nam môn làm nhiều cự thú hung cầm khó thể vượt qua biên giới nửa bước.

Xem nữ nhân tuyệt trần ra tay, các học sinh Đế Phủ giật mình:

- Thì ra Mai Tiên Tử mạnh đến vậy.

Bọn họ không ngờ Mai Tiên Tử cường đại như thế, đã vượt xa tưởng tượng của họ.

Mai Tiên Tử không chỉ cường đại, nhánh cây trong tay nàng cực kỳ nghịch thiên. ó không phải nhánh cây bình thường, nhánh câ trong tay Mai Tiên Tử là một nhánh cổ của Thế Giới Thụ lúc trước nàng chiếm được, có lực lượng và sức sống vô tận.

Mai Tiên Tử cầm nhánh cây cổ có thế vô địch thiên hạ, không có uy danh động trời, không có khí thế ngập trời, chỉ đánh nhẹ một cái là một kích trí mạng, cực kỳ khủng bố.

Học sinh Thiên Thần học viện đều biết Mai Tiên Tử có thiên phú siêu cao, trong lòng đám học sinh Đế Phủ cho rằng thiên phú của nàng cao hơn Túng Thiên thiếu chủ nhiều, nhưng vì e sợ uy danh của gã nên nhiều người không tiện nói ra.

Mai Tiên Tử chưa từng ra tay nên mọi người chỉ biết thiên phú của nàng siêu cao, không rõ đạo hạnh thế nào. Bây giờ thấy Mai Tiên Tử ra tay làm đám học sinh Đế Phủ thầm hút khí, mọi người mới biết đã coi nhẹ thực lực Mai Tiên Tử rất nhiều.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Từng tiếng nổ không dứt bên tai, trời đất rung rinh. Đàn mãnh thú ác điểu như thủy triều xông vào Thiên Thần thư viện, rợp rời, phô thiên cái địa, giết hoài không hết.

Học sinh, lão sư Thiên Thần thư viện đi ra nghênh chiến, lão tổ đại sát bát phương. Trong thời gian ngắn Thiên Thần thư viện chồng chất xác thú như núi, máu cầm như sông, tiếng rống đòi giết vang vọng khấp thiên địa.

Lúc này thể hiện nội tình của Thiên Thần thư viện, lão tổ ra tay tan nát trời trăng, hủy vì sao. Cự long hay thiên cầm, mãnh thú ác điểu mạnh mấy xung phong vào đều bị các lão tổ Thiên Thần thư viện giết.

Đặc biệt Thiên Thần thư viện bộc phát kiếm to chém giết, mãnh thú ác điểu mạnh mấy xông lên đều chịu chết.

Đám lão tổ đại sát tứ phương, trong tình hình hỗn loạn Thiên Thần thư viện rời rạc, cho một vài người cơ hội tốt đục nước béo cò.

Vì vùng đất xa xôi, Thư Phòng không như Đế Phủ, Thánh Viện, Bách Đường đứng mũi chịu sào, so với bên ngoài náo nhiệt thì Thư Phòng rất yên lặng. Nhiều cự thú hung cầm còn chưa kịp giết tới Thư Phòng đã bị các lão sư, lão tổ Thiên Thần thư viện xử lý.

Dù ngẫu nhiên có dăm ba cá lọt lưới muốn lẻn vào Thiên Thần thư viện cũng không dễ, sẽ bị các học sinh nhặt của rơi xử hết.

Lý Thất Dạ ngồi trong đại điện, dáng vẻ nhàn nhã, không hề lo cho Thiên Thần thư viện. Lý Thất Dạ rất tin vào Thiên Thần thư viện, đám cự thú hung cầm hoàn toàn không làm gì học viện được, nguy hiểm thật sự nằm ở phía sau.

Lúc này Thư Phòng rất tĩnh lặng, vì nhóm Dạ Hân Tuyết đã trốn đi, Lưu Kim Thắng bị Lý Thất Dạ phái ra ngoài giám thị. Nên Thư Phòng to lớn chỉ có một mình Lý Thất Dạ.

Xào xạc xào xạc!

Một doàn kiến quái to cỡ nắm tay không biết làm sao lẻn vào Thiên Thần thư viện, chúng nó như thủy triều tràn vào.

Khi đám kiến quái tiến vào Thư Phòng thì tiếng xào xạc không dứt, chúng chui xuống đất hết như muốn moi đất Thư Phòng lên.

- Kiến ác kia, trốn đi đâu!?

Khi đoàn kiến quái xông vào Thư Phòng thì phía chân trời có ba người đuổi theo đến, đó là nhóm Túng Thiên thiếu chủ.

Ba người Túng Thiên thiếu chủ thấy đoàn kiến quái chui hết xuống đất thì hét to:

- Kiến ác kia, không được làm ác trong Thiên Thần thư viện chúng ta, hôm nay dù có phải đào ba thước đất cũng phải tiêu diệt hết các ngươi!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Một chuỗi tiếng nổ vang lên, nhóm Túng Thiên thiếu chủ đào núi cao, đào cốc sâu, lật trời xới đất muốn tìm đám kiến quái chui dưới đất lên.

Lý Thất Dạ ngồi trong đại điện cảm nhận được ngay, con ngươi co rút, hắn đi ra đại điện.

Lý Thất Dạ nhìn ba người Túng Thiên thiếu chủ lật núi đổ sông, chậm rãi hỏi:

- Các ngươi tới đây làm gì?

Lý Thất Dạ đột nhiên đi ra, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng ba người Túng Thiên thiếu chủ vẫn giật thót, sợ hết hồn phản xạ lùi một bước, cảnh giác nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm.

Bình Luận (0)
Comment