Chính cảm xúc đó đã thôi thúc Lưu Kim Thắng quyết định ở lại Thiên Thần thư viện dạy học. Hắn đã là Thượng Thần mười một đồ đằng và chỉ kém Cổ Thần một bước mà thôi, tương lai rất rộng mở. Nhưng dù vậy thì hắn vẫn đồng ý ở lại Thiên Thần thư viện.
Cũng như lời hắn nói, đã tới lúc hắn đền đáp Thiên Thần thư viện.
Lý Thất Dạ tán thành quyết định của Lưu Kim Thắng, hắn cười nói:
- Ai chưa từng một thời tuổi trẻ ngông cuồng, ai cũng từng cuồng một lần trong đời. Thiên Thần thư viện cũng xứng đáng cho ngươi bảo hộ. Tương lai nhiều gian khó, Thiên Thần thư viện có thêm một vị đại tướng như ngươi, âu cũng là chuyện đáng mừng.
Lưu Kim Thắng mỉm cười. Ở lại Thiên Thần thư viện dạy học cũng vì tháo gở khúc mắc trong lòng của hắn. Năm xưa hắn còn trẻ háo thắng, đả thương lão sư Thiên Thần thư viện, nói năng hung hãn, rời khỏi thiên thần thư viện.
Khi hắn về già thì quay trở lại Thiên Thần thư viện, hồi tưởng vẻ ngông cuồng năm đó, không khỏi mỉm cười. Ở lại Thiên Thần thư viện dạy học cũng như về nhà, cũng như số mệnh an bài đã an bài như thế. - Còn ngươi ---
Lý Thiết Dạ nhìn Kim Hoàn Thiết Tí, nói.
Kim Hoàn Thiết Tí vò đầu, cười gượng, nói:
- Có Lưu lão gia tử làm chỗ dựa nên ta rất muốn ở lại Thiên Thần thư viện. Thế nhưng ta có gia đình chờ ta nuôi sống, vì vậy ta phải về nhà.
Kim Hoàn Thiết Tí không như Lưu Kim Thắng, hắn phải gánh vác trọng trách chấn hưng Vương gia. Hắn đến Thiên Thần thư viện là vì tìm kiếm bí kíp đã bị mất của tổ tiên Vương gia. Bây giờ hắn đã tìm được bí kíp, cũng tới lúc nên về, Vương gia sau này cần hắn cố gắng, cần hắn vực dậy. - Đi đi, con cháu Vương gia nên quay về Vương gia.
Lý Thất Dạ tặng cho Kim Hoàn Thiết Tí vài món bảo vật, nói.
Nhận lấy bảo vật của Lý Thất Dạ, Kim Hoàn Thiết Tí quỳ xuống vái lạy, nói:
- Cám ơn lão sư ban ân ---
Vương gia suy sụp, hắn muốn chấn hưng Vương gia thì cần phải bước lên một con đường dài đầy chông gai. Lý Thất Dạ tặng cho hắn mấy món bảo vật, có thể nói là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hết sức quan trọng đối với hắn cùng Vương gia. - Con cháu Vương gia đừng khiến ta phải thất vọng.
Lý Thất Dạ gật đầu, thản nhiên đón nhận Kim Hoàn Thiết Tí vái lạy.
Sau khi Kim Hoàn Thiết Tí ba quỳ chín lạy thì bò dậy, hớn hở lui sang một bên. Nhiêu đó đã khiến hắn thỏa mãn rồi.
- Hân Tuyết có dự định gì không?
Lý Thất Dạ mỉm cười nhìn Dạ Hân Tuyết. Hắn rất thưởng thức cùng yêu thích tiểu cô nương này, trên người nàng, hắn nhìn thấy hình bóng của ai kia.
- Ta ---
Dạ Hân Tuyết ngẩng đầu nhìn Lý Thất Dạ, sau đó lại nhìn Lưu Kim Thắng cùng Kim Hoàn Thiết Tí, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.
Nàng khác với Lưu Kim Thắng cùng Kim Hoàn Thiết Tí. Bọn họ vào Thiên Thần thư viện với mục đích riêng. So ra, mục đích của nàng thuần túy hơn. Nàng chỉ muốn đọc sách, chỉ muốn làm một học sinh bình thường mà thôi.
Bây giờ Lưu Kim Thắng ở lại Thiên Thần thư viện dạy học, còn Kim Hoàn Thiết Tí thì chấn hưng gia tộc. Nàng chỉ là một học sinh nhỏ bé nên chợt thấy hoang mang. Nếu Lưu Kim Thắng cùng Kim Hoàn Thiết Tí rời khỏi thì Thư Trai chỉ còn lại một mình nàng. - Ta... ta... ta không biết.
Dạ Hân Tuyết hơi sợ sệt, cũng hơi mơ màng. Cuối cùng nói thêm một câu:
- Ta... ta chỉ muốn đọc sách.
Câu nói này của Dạ Hân Tuyết còn chứa một tầng ý nghĩa khác. Mặc dù Dạ Hân Tuyết xuất thân thế gia, còn là trưởng nữ thế gia thế nhưng nàng không thích hợp ở lại trong nhà, nàng muốn ở lại Thiên Thần thư viện dìm người vào trong biển sách mênh mông.
Cho dù tới ngày tốt nghiệp thì nàng cũng sẽ đồng ý ở lại Thiên Thần thư viện. Bởi vì ở trong Thư Trai mênh mông này, nàng có thể xa lánh tất cả buồn phiền, không phải đối mặt với các mối quan hệ phức tạp trong gia tộc. - Cũng được.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
- Ta sẽ nói chuyện với trường học. Sau khi ngươi tốt nghiệp, ngươi vẫn có thể ở lại Thư Trai.
- Thật không ---
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Dạ Hân Tuyết không khỏi hoan hỉ. Trong nhất thời nàng không dám tin đây là sự thật, dù sao thì nàng chỉ là một học sinh rất bình thường, muốn ở lại Thiên Thần thư viện là chuyện rất khó, chỉ có học sinh ưu tú mới được ở lại Thiên Thần thư viện.
Nếu như nàng vẫn có thể ở lại Thiên Thần thư viện thì vui chẳng kém gì niềm vui chiến thắng.
- Ha, nha đầu, chúc mừng ngươi, cuối cùng giấc mơ của ngươi cũng trở thành sự thật.
Kim Hoàn Thiết Tí không khỏi cười lớn, chúc mừng Dạ Hân Tuyết.
Dạ Hân Tuyết cũng rất hưng phấn, cho Kim Hoàn Thiết Tí cùng Lưu Kim Thắng một cái ôm. Ngay cả Lưu Kim Thắng cũng mỉm cười. Dù sao thì hắn cũng nhìn Dạ Hân Tuyết trưởng thành, nàng giống như vãn bối của hắn vậy.
Dạ Hân Tuyết hưng phấn muốn ôm Lý Thất Dạ, thế dưng lập tức ghìm người lại. Nàng quá hưng phấn nên suýt nữa đã quên thân phận của Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười, ôm nhẹ Dạ Hân Tuyết, cười nói:
- Cố lên, nha đầu, ta tin ngươi có thể mở ra một thiên địa mới ở lĩnh vực này.
Dạ Hân Tuyết hưng phấn tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, liều mạng gật đầu. Lúc này, không lời nói nào có thể miêu tả tâm trạng hiện tại của nàng.
Cuối cùng, ba người Dạ Hân Tuyết đều rời khỏi. Còn Lý Thất Dạ thì đi gặp Phi Tiên Đế Tử.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ, Phi Tiên Đế Tử ôm tay cúi đầu, nói:
- Cám ơn đại nhân đã ra tay cứu giúp Thiên Thần thư viện.
- Không cần cám ơn ta.
Lý Thất Dạ mỉm cười, lắc đầu nói:
- Ván cờ này đã bày lâu rồi, chỉ không ngờ thật sự dùng tới. Chỉ có thể nói tiền tài mua chuộc lòng người, trước cám dỗ, ngay cả Đại Đế Tiên Vương cũng không cầm lòng được.
Nghe vậy, Phi Tiên Đế Tử không khỏi thở dài, cảm khái không lời nói nào nói hết. Rất nhiều Thượng Thần Tiên Vương tốt nghiệp từ Thiên Thần thư viện, Thiên Thần thư viện có ân dạy dỗ bọn họ, thế nhưng khi đối mặt với cám dỗ thì bọn họ lại ra tay tiêu diệt Thiên Thần thư viện mà không một chút do dự. - Trải qua trận chiến này, mười ba châu cũng nên yên tĩnh.
Phi Tiên Đế Tử nói chậm. Sau trận chiến này cũng không ai dám động chạm vào Thiên Thần thư viện, dù sao thì mọi người cũng đã biết gốc gác của Thiên Thần thư viện. - Đúng là yên tĩnh.
Lý Thất Dạ nói chậm:
- Thế nhưng là yên tĩnh trước khi bão tới, chỉ là khúc dạo đầu trước khi hắc ám giáng lâm mà thôi.
- Nhanh như vậy sao?
Phi Tiên Đế Tử không khỏi rùng mình, hắn hiểu rất rõ hắc ám đáng sợ như thế nào.
Lý Thất Dạ gật đầu nhẹ, nói:
- Cũng không còn lâu lắm, sắp sửa rồi. Hắc ám bá chủ im lặng lâu lắm rồi, tới tận hôm nay vẫn không ai biết sự tồn tại của bọn họ. Nếu bọn họ cứ rụt cổ lại không hiện thân thì có bao nhiêu người biết tới sự tồn tại của bọn họ? Vì sao lúc này hắc ám bá chủ lại không núp nữa. Ngoại trừ việc bọn họ mất bình tĩnh thì bọn họ cũng biết thời gian không còn nhiều lắm. Vì vậy hắc ám bá chủ mới muốn nuốt riêng đạo tâm của ta, chuẩn bị cho mùa đông sắp tới! - Cũng đúng.
Phi Tiên Đế Tử gật đầu, nói:
- Trong thời đại quá khứ, có mấy ai biết tới bọn họ. Bọn họ xóa mất dấu vết của mình, bọn họ không muốn để mọi người biết có bá chủ đang ẩn náu trong bóng tối theo dõi mười ba châu.
Cho tới nay, thế gian rất ít người biết tới sự tồn tại của hắc ám bá chủ. Đừng nói tu sĩ bình thường mà ngay cả Đại Đế Tiên Vương cấp thấp cũng không biết. Sau này lên Đại Đế Tiên Vương cấp cao thì mới nghe qua một số truyền thuyết. Người thật sự phát hiện có bá chủ chiếm cứ trong bóng tối chính là Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh giống như Thế Đế.
Tuy những người như Thế Đế phát hiện có bá chủ chiếm cứ trong bóng tối nhưng có một số chuyện bọn họ không dám nói cho người ngoài.
- Ngày sau nhất định phải đánh với nhau một trận, không thể tránh khỏi.
Lý Thất Dạ nói chậm:
- Hi vọng ngọn đèn Thiên Thần thư viện không tắt. Chỉ cần ngọn đèn Thiên Thần thư viện vẫn còn chiếu sáng bách tộc, cho dù chập chờn như nến tàn trong gió thì bách tộc vẫn có hi vọng quật khởi. Một ngày nào đó, Thiên Thần thư viện sẽ như ngọn đèn trong đêm tối, dẫn dắt con dân bách tộc tiến lên trong bóng tối. - Hi vọng như vậy.
Phi Tiên Đế Tử thở dài, nói:
- Chúng ta sẽ cố gắng hết sức! Chúng ta cũng hy vọng tương lai đại nhân cũng như một ngọn đèn dẫn đường chúng ta đi.
- Ta phải rời khỏi.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Tương lai ta sẽ biến mất khỏi tầm mắt của các ngươi. Ta phải làm một chuyện quan trọng hơn.
- Đại nhân muốn đi đâu?
Phi Tiên Đế Tử không hề bất ngờ. Hắn biết ngày này sẽ tới, giống như phụ thân cùng ông ngoại của hắn vậy.
- Tạm thời ta chưa muốn tới phần cuối thế giới để chiến đấu, trận chiến đó khó khăn hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều. Ta muốn đi một nơi, ta cần tìm hiểu. Tương lai ta muốn đi xa hơn thì nhất định phải tạo bước ngoặc trong kỷ nguyên này, nếu không, tương lai rất khó tưởng tượng...
Lý Thất Dạ nói chậm:
-... Ta muốn đi tới một nơi thật xa, một thể giới không thể chạm tới! Đây cũng là một cánh cửa đột phá mà ông ngoại cùng phụ thân của ngươi từng cân nhắc qua. Nói tới đây, hắn đưa mắt nhìn xa, rất xa.
- Là thế giới không thể tồn tại trong truyền thuyết?
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Phi Tiên Đế Tử không khỏi hỏi.
Hắn là con trai của Phi Tiên Đế, là cháu trai của Chung Nam Thần Đế, vì vậy hắn biết rất nhiều thứ. Trên thực tế, năm đó phụ thân cùng ông ngoại của hắn đều từng tìm hiểu về nó. Cuối cùng bởi vì không đủ cơ duyên nên không thể thành công. Cũng chính vì vậy, Phi Tiên Đế cùng Chung Nam Thần Đế đều từ bỏ. Cuối cùng bọn họ vẫn bước vào chung cực chinh chiến. - Đúng, chính là thế giới đó. Năm đó phụ thân cùng ông ngoại của ngươi không đủ cơ duyên nên mới không chạm được thế giới đó. Thế nhưng, ta nghĩ ta đủ cơ duyên để tới thế giới đó. Đã tới lúc ta phải đi tới đó một chuyến.
Lý Thất Dạ nói.