Đế Bá (Dịch)

Chương 3098 - Chương 3098 - Không Biết Sống Chết

Chương 3098 - Không Biết Sống Chết
Chương 3098 - Không Biết Sống Chết

- Nương nương sẽ tới chứ?

Dương Thăng Bình tim đập thình thịch, sống lưng phát lạnh. Coi như hắn không thể nhìn thấy toàn cục thì cũng mơ hồ cảm nhận được sóng ngầm vỗ mạnh!

- Không biết.

Lý Thất Dạ nhắm mắt lại, tựa như đang ngủ, thờ ơ nói:

- Nếu như nàng ta không tới vậy thì có nghĩa nàng ta đã thất thế, Vương phủ không ủng hộ nàng ta, khi đó nàng ta chỉ là hư danh mà thôi. Nếu như nàng ta tới vậy thì có nghĩa nàng được Vương phủ ủng hộ, cũng là lúc Cuồng Đình đạo thống thay đổi triều đại.

Nói tới đây, hắn cười nhạt, giống như đang nói một chuyện không hề liên quan tới mình. Trên thực tế, chuyện này không hề liên quan tới hắn. Theo Lý Thất Dạ, Vương phủ ủng hộ hay không cũng không khác biệt. Khi hắn đạp lên mảnh đất Cuồng Đình đạo thống này, mọi kết quả đã quyết định, mọi thứ đã được định sẵn. Nếu không thì hắn cũng không tới Khuyết Nha Sơn!

Lý Thất Dạ bình thản như vậy làm Dương Thăng Bình hãi hùng. Phải biết, hắn gửi gắm toàn bộ Đại Kiếm môn lên người Vương Hàm, lên người Lý Thất Dạ.

Lỡ như Vương Hàm thất thế thì Đại Kiếm môn sẽ vô cùng bất lợi.

Mấy ngày sau đoàn người Lý Thất Dạ tới rìa Khuyết Nha Sơn. Khi bọn họ đi vào trấn cổ nằm ngoài rìa Khuyết Nha Sơn thì thấy dòng người tấp nập, đông như mắc cửi.

Ngoài ra ở rìa Khuyết Nha Sơn còn có rất nhiều tu sĩ cường giả đóng trại. Những tu sĩ cường giả đóng trại này một số là đệ tử tới từ môn phái thế gia, một số là quân đoàn của Cuồng Đình đạo thống.

Nhìn thấy có không ít quân đoàn Cuồng Đình đạo thống đóng trại ở ngoài Khuyết Nha Sơn, không ít người cảm thấy hãi hùng.

Vì một cây Huyết Nhân Sâm, có đáng dời các quân đoàn tới nơi này không? Chẳng khác nào bùng nổ đại chiến vậy.

Vì vậy có một ít đại nhân vật thế hệ trước nhìn thấy từng nhánh quân đoàn của Cuồng Đình đạo thống đóng ở nơi này thì cảm thấy sợ hãi, biết sắp sửa phát sinh chuyện lớn.

Không chỉ có quân đoàn Sở doanh đóng trại mà Thượng bộ, Thánh viện cũng có quân đoàn đóng trại ở nơi này. Ngoài ra, không ít môn phái thế gia có cân nặng ở Cuồng Đình đạo thống cũng phái đệ tử nòng cốt tới đây đóng trại.

Nhiều binh mã đóng trại ngoài Khuyết Nha Sơn như vậy làm không ít người hãi hùng. Mọi người cảm thấy không chỉ tới đây vì Huyết Nhân Sâm, bởi vì toàn bộ binh lực có sức nặng của Cuồng Đình đạo thống đều tập trung về nơi này.

Bây giờ toàn bộ thế lực, môn phái, thế gia có cân nặng của Cuồng Đình đạo thống đều phái đệ tử hoặc quân đoàn tới đây đóng trại, chỉ thiếu mỗi một mình Vương phủ!

Vương phủ hiện nay đang nắm quyền Cuồng Đình đạo thống, thế nhưng lúc này Vương phủ lại vắng mặt, làm mọi người suy nghĩ lung tung. Rất nhiều người kỳ quái, cũng vì vậy mà buồn bực.

Khi Dương Thăng Bình tới bên ngoài trấn cổ, nhìn thấy tình thế như vậy, Dương Thăng Bình không khỏi giật mình, biết sắp sửa thay đổi người lãnh đạo. Nếu không Thượng bộ, Thánh viện, Sở doanh sẽ không đóng trại quân đội ở ngoài Khuyết Nha Sơn như vậy.

Bên trong trấn cổ, dòng người tấp nập, đông như mắc cửi. Dưới sự sắp xếp của Dương Thăng Bình, bọn họ vất vả lắm mới tìm được một khách sạn nghỉ ngơi.

Lúc này, khách sạn ngày thường làm ăn quạnh quẽ trở nên náo nhiệt, rất nhiều tu sĩ khắp ngũ hồ tứ hải đều dồn về khách sạn này nghỉ chân, bọn họ đều ôm thái độ quan sát.

Tuy có không ít tu sĩ cường giả đã vào Khuyết Nha Sơn tìm kiếm Huyết Nhân Sâm, thế nhưng khi quân đoàn của môn phái thế gia đóng trại ngoài Khuyết Nha Sơn thì rất nhiều tu sĩ cường giả không dám bước vào Khuyết Nha Sơn, bọn họ đều ôm thái độ quan sát.

Bởi vì mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, lỡ như Cuồng Đình đạo thống thật sự thay đổi, hoặc biến thiên trong đêm, như vậy những người đi vào Khuyết Nha Sơn sẽ thành cua trong rọ, muốn trốn cũng không trốn thoát.

Khi đoàn người Lý Thất Dạ vừa vào khách sạn nghỉ chân thì trong khách sạn này đã có rất nhiều tu sĩ cường giả tới từ mọi nơi. Đoàn người Lý Thất Dạ tìm một góc ngồi xuống, không hề thu hút người khác chú ý, dù sao bọn họ cũng không phải đại nhân vật.

Ngay khi điếm tiểu nhị vừa bưng rượu cùng thức ăn lên thì có một người đi vào khách sạn, đám người này ăn mặc gọn gàng, cầm đầu là một người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi này, đám người Lý Thất Dạ quen. Hắn chính là thiếu chủ Bành gia trang Bành Uy Cẩm.

- Thiếu chủ Bành gia tới rồi!

Nhìn thấy Bành Uy Cẩm, không ít tu sĩ cường giả trong khách sạn vừa nhìn là nhận ra.

Tuy Bành Uy Cẩm không phải nhân vật tuyệt thế, thế nhưng Bành gia trang lại có tiếng tăm không nhỏ. Quan trọng nhất là, chỗ dựa chống lưng Bành gia trang là Thượng bộ, nhất là có quan hệ thân thiết với Trần gia, thế hệ nào của bọn họ cũng liên hôn với Trần gia.

Phải biết, Thượng bộ là một trong bốn thế lực lớn ở Cuồng Đình đạo thống, mà Trần gia khống chế phần lớn thế lực của Thượng bộ, không ít môn phái thế gia ở Thượng bộ đều kết minh với Trần gia, có thể tưởng tượng thế lực của Trần gia ở Thượng bộ lớn như thế nào!

Vì vậy, nhờ mối quan hệ này nên không ít người ở Cuồng Đình đạo thống nhận ra Bành Uy Cẩm. Dù sao Bành gia trang ở Hoàng Đình, rất nhiều môn phái thế gia sẽ có lúc cần Bành gia trang giúp đỡ. - Thiếu chủ, mời tới bên này.

Khi Bành Uy Cẩm vừa mới tới, có không ít đệ tử môn phái thế gia vội vàng chào hỏi Bành Uy Cẩm, lấy lòng Bành Uy Cẩm.

Nhìn thấy không ít đệ tử môn phái thế gia đứng dậy lấy lòng mình, Bành Uy Cẩm ít nhiều gì cũng hơi đắc ý, dù sao Bành gia trang bọn họ cũng có sức ảnh hưởng.

Bành Uy Cẩm lướt mắt nhìn quanh, nhìn thấy đám người Lý Thất Dạ, Bành Uy Cẩm biến sắc, nét mặt khó coi.

Ngày đó ở Cửa hàng Kiêu Hoành, Bành Uy Cẩm bị Dương Thăng Bình bạt tay, chuyện này là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời hắn!

Theo lý, sau giáo huấn lần đó, Bành Uy Cẩm sẽ không dám trêu chọc Lý Thất Dạ, sẽ lẩn tránh thật xa mới phải.

Thế nhưng lúc này Bành Uy Cẩm không lẩn tránh, hắn hít sâu, lấy can đảm, đi về phía đám người Lý Thất Dạ.

Bởi vì hôm nay khác xưa rồi! Bành Uy Cẩm muốn trở mình. Sỉ nhục ngày đó, hôm nay hắn nhất định khiến kẻ địch trả giá gấp mười lần, bằng không thì khó tiêu mối hận trong lòng.

Nhìn thấy Bành Uy Cẩm đi tới, Dương Thăng Bình không khỏi ngớ người. Nếu như Bành Uy Cẩm thức thời thì nên tránh xa mới phải. Bây giờ Bành Uy Cẩm không chỉ không trốn mà còn đi sang đây, đúng là chán sống mà.

Bành Uy Cẩm đi tới, nhìn đám người Lý Thất Dạ, cười lạnh, uy nghiêm nói:

- Hôm nay tâm trạng của đại gia tốt, sẽ không làm khó các ngươi. Các ngươi thức thời thì cút ngay cho ta, tốt nhất đừng xuất hiện trước mắt ta!

Bị Bành Uy Cẩm khiêu khích, Lý Thất Dạ chẳng thèm đoái ngoài, vẫn nhâm nhi rượu trong chén.

- Bành thiếu chủ, cẩn thận lời nói của ngươi.

Dương Thăng Bình không khỏi nhíu mày, biết rõ Vương Hàm chống lưng bọn họ mà Bành Uy Cẩm vẫn diệu võ dương oai, xem ra Bành Uy Cẩm ăn gan hùm mật gấu thật rồi! - Câm miệng!

Bành Uy Cẩm quát Dương Thăng Bình:

- Dương Thăng Bình, bổn đại gia không tính sổ với ngươi thì ngươi nên ăn mừng, nên trốn ở nhà thắp nhang vái phật mới phải. Ở đó mà dám nói chuyện với bổn đại gia.

Bình Luận (0)
Comment