Lý Thất Dạ cẩn thận nhìn phù văn trên vách đá, đã hiểu rõ. Khi thấy những phù văn này thì Lý Thất Dạ thầm mừng trong lòng. Vì phù văn trên vách đá bổ sung phần bị khiếm khuyết trong bản đồ trong đầu Lý Thất Dạ.
Khởi nguồn từ kỷ nguyên tuyên cổ vô cùng xa xưa, thậm chí từ khi thiên địa sơ khai, từng kỷ nguyên luân phiên rồi hủy diệt, luôn có người sống sót, vượt qua, tiếp tục chiến đấu mãi.
Tóm lại đằng sau nó ẩn giấu bí mật chung cực, đằng sau nó đều có khủng bố không ai biết, có hắc ám không người hay.
Có thể nói mỗi kỷ nguyên trên đầu chúng sinh có đôi mắt theo dõi, nhưng chắc chắn không phải là trời, đây mới là điều khủng bố nhất.
Nhưng trên đời này ít ai biết bí mật đằng sau đó. Từ tuyên cổ đến nay hiếm ai biết sự khủng bố phía sau nó. Người biết bí mật đáng sợ này hoặc chết trận ở cương thổ xa xôi hoặc đi tha hương, hoặc co rút đầu trong hắc ám.
Lý Thất Dạ đã hiểu rõ tất cả phù văn trên vách đá, cười khẽ:
- Đây là một kỷ nguyên, ta đến đây thì nhất định sẽ chiến đến cùng, tiếp tục chiến. Không ai ngăn ta được, ta nhất định chiến ra bầu trời xanh!
Lý Thất Dạ nhìn phù văn trên vách đá, cây già tàn khuyết không chạy trốn. Thật ra Lý Thất Dạ dùng hoàng kim huyết thanh của Dương Hồ phong tỏa nhà đá, cây già muốn trốn cũng khó khăn. Đầu tiên phải đánh gục hắn thì nó mới có thể chạy thoát được.
Trong lúc Lý Thất Dạ nhìn phù văn trên vách đá thì cây già tàn khuyết nhìn hắn, cẩn thận đánh giá hắn như muốn xem thấu.
Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ thu lại tầm mắt từ phù văn trên vách đá, hắn nhìn cây già tàn khuyết, cười hỏi:
- Ngươi tự nguyện theo ta hay muốn sao?
Cây già nhìn Lý Thất Dạ, lắc đầu. Tuy nó không biết nói nhưng nghe hiểu lời của hắn.
-Ta tuy rất nhân từ, không cưỡng ép ai, nhưng nếu cần thiết thì đó là thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Lỡ như ta nổi nóng nấu ngươi thành lò cao trường sinh, ngươi nói xem sẽ ra sao? Tuy làm vậy hơi phung phí của trời nhưng khi cần thì ta rất sẵn lòng làm.
Cây già nghe hiểu lời của Lý Thất Dạ, biết hắn đang uy hiếp, nó không nói nhưng lắc đầu. Nó không chịu đi theo hắn.
Lý Thất Dạ cười, chậm rãi nói:
- Tiên vật như vậy nếu ta đã gặp thì sao bỏ qua được? Ngươi đã không chịu thì ta đành dùng sức mạnh.
Lý Thất Dạ vén tay áo lên, xoa tay làm bộ dạng định đánh cây già.
Vù vù vù vù vù!
Thấy Lý Thất Dạ định dùng vũ lực thì cây già tàn khuyết tỏa ánh sáng. Từng lũ tiên quang nở rộ, mỗi một lũ tiên quang như hóa thành các tiên binh. Có báu tiên, kiếm tiên, chùy tiên... Mỗi món tiên binh đều có lực lượng cực kỳ khủng bố, tiên binh đánh ra có thể hủy thiên diệt địa.
Mỗi tiên binh phát ra lực lượng dù là Chân Thần cũng sẽ run rẩy. Cây già này vốn có sức mạnh cường đại không gì sánh bằng, dư sức đồ sát Chân Thần.
Nếu Lý Thất Dạ muốn dùng sức mạnh thì cây già sẽ huyết chiến đến cùng, dù chiến đến chết nó cũng không đi theo Lý Thất Dạ rời khỏi đây.
- Đúng là rất mạnh.
Lý Thất Dạ nhìn cây già tàn khuyết, cười nói:
- Tiếc rằng hiện tại ngươi chỉ sống tạm chứ không hoàn chỉnh. Nếu ngươi hoàn chỉnh thì chắc chắn có thể trốn khỏi tay ta, không ai bắt được ngươi. Nhưng bây giờ ngươi nằm mơ mới mong thoát khỏi tay ta được.
Cây già nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm.
Vù vù vù vù vù!
Tiên quan trên người cây già càng rực rỡ, sắc bén hơn, như có thể đâm xuyên mọi thứ trên đời. Cây già không nói nhưng thái độ của nó đã nói lên tất cả.
Thấy cây già quyết liều chết thì Lý Thất Dạ bật cười lắc đầu nói:
- Chỉ đùa với ngươi thôi, ta tin tưởng ngươi sẽ đi theo ta.
Lý Thất Dạ nói xong lấy một hộp gỗ ra. Hộp gỗ cổ xưa, được người vuốt ve sáng bóng. Đây là một hộp gỗ cực kỳ quý giá nếu không đã chẳng được người thường lấy ra vuốt ve.
Lý Thất Dạ mở nắp hộp gỗ, nháy mắt tiên quang lấp lánh.
Lý Thất Dạ nhìn thứ trong hộp gỗ, cảm thán rằng:
- Lão già này thật sự đào hố khiến ta nhảy vào, biết rõ là hố nhưng vẫn khiến người không kiềm được muốn thăm dò, đúng là chiêu cũ luôn linh.
Hộp gỗ trong tay Lý Thất Dạ chứa món quà lão nhân bí ẩn trong cửa hàng Kiêu Hoành tặng hắn. Sau khi được qùa Lý Thất Dạ từng nghiên cứu kỹ thứ trong hộp gỗ. Hắn biết lão nhân bí ẩn có ý sâu xa. Đây là một cái hố, dù biết rõ Lý Thất Dạ vẫn nhảy vào, vì thứ bên trong rất đáng để người nghiên cứu, thăm dò.
Lý Thất Dạ thu lại tầm mắt, đưa hộp gỗ cho cây già xem, cười nói:
- Ta tin tưởng ngươi nhận được thứ này.
Cây già vừa thấy thứ đựng trong hộp gỗ thì rất ngạc nhiên. Tuy nó không có mắt nhưng dường như con mắt đang trợn tròn rất khó tin, nằm mơ cũng không ngờ sẽ lại thấy thứ đó.
Cây già không tin được, nó thẫn thờ nhìn thứ trong hộp gỗ.
Lý Thất Dạ cười đưa hộp gỗ cho cây già:
- Cầm xem đi, nhìn kỹ chút tránh cho trách ta lấy hàng giả lừa ngươi.
Cây già do dự một lúc rồi dùng cành cây thưa thớt như đôi tay nâng hộp gỗ lên. Nó ngắm thật kỹ, quan sát tỉ mỉ thứ trong hộp gỗ.
Cây già quan sát một lúc lâu cuối cùng khẳng định thứ trong hộp gỗ là hàng thật, tuyệt đối không phải hàng giả. Không ai có thể tạo giả thứ trong hộp được, rất hiếm người thấy nó.
Cây già xem xong thì trả hộp gỗ lại cho Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cất hộp gỗ, cười lắc đầu nói:
- Đây đúng là hố to, khiến người muốn nhảy vào. Ai có thể bò ra khỏi hố được? Không chừng cuối cùng chôn mình trong đó.
Lão già tặng cho Lý Thất Dạ món quà là có ẩn ý, không phải tùy tiện tặng một món để chơi. Với Lý Thất Dạ thì ít báu vật nào đánh động được hắn, tổ binh còn bị hắn tùy tiện tặng người là biết báu vật đẳng cấp cỡ nào mới có thể đánh động hắn.
Lý Thất Dạ cười nhìn cây già:
- Bây giờ có chịu đi theo ta không?
Cây già nghiêng cổ, do dự một chút, ngẫm nghĩ rồi gật đầu. Nó đồng ý đi theo Lý Thất Dạ. Như Lý Thất Dạ nói, đây là một cái hố, nhiều người đều sẽ vào, đương nhiên không biết ai có thể bò ra khỏi hố. - Vậy mới đúng.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Tin ta đi, theo ta lăn lộn không chỉ có thịt ăn, tương lai có ngày sẽ bổ sung ngươi đầy đủ chứ không phải hình dáng rách nát thế này.
Cây già hưng phấn gật đầu rất mạnh. Nó ước gì bổ sung thân thể đầy đủ.
Thân hình cây già tàn khuyết là có lý do riêng.
Lý Thất Dạ xòe tay ra, cây già lập tức nhảy lên cánh tay hắn. Lý Thất Dạ cười cười cất cây già đi.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lý Thất Dạ dời nguyên nhà đá. Tuy nhà đá không có báu vật gì nhưng tương lai nó sẽ rất có ích.
Cuối cùng Lý Thất Dạ trở lên mặt đất, lắc người lại ngồi trên ghế rồng. Các đệ tử không biết xảy ra chuyện gì. Lý Khiêm, Vương Hàm, Sở Thanh Lăng nhìn Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ vẫy tay với Sở Thanh Lăng:
- Nha đầu qua đây.
Sở Thanh Lăng đi qua bái lạy, cung kính hỏi:
- Không biết công tử có gì sai bảo?
Sở Thanh Lăng vốn tâm cao khí ngạo lúc này rất ngoan ngoãn. Nàng đã tâm phục khẩu phục Lý Thất Dạ.