- Ai nói ta không muốn về Chu Tướng Võ Đình!
Võ Băng Ngưng biến sắc mặt nói:
- Được về Chu Tướng Võ Đình ta vui còn không kịp!
Bị Lý Thất Dạ nhìn thấu tâm sự làm Võ Băng Ngưng sợ giật nảy mình, dường như nàng không có chút riêng tư trước mặt hắn, không có thứ gì trốn thoát khỏi đôi mắt hắn. - Thật sự như thế sao?
Lý Thất Dạ cười chậm rãi nói:
- Cũng tốt, vậy ta xin làm sứ giả hộ hao dưa cô nương về Chu Tướng Võ Đình trước. Ai kêu con người của ta mềm lòng, không thể nhìn mỹ nhân chịu uất ức.
Lý Thất Dạ nói làm Võ Băng Ngưng không kịp trở tay, vì đột nhiên quay về Chu Tướng Võ Đình khiến nàng mấy ngày nay tự do vô âu lo bỗng chốc không thói quen, nàng còn chưa chuẩn bị quay về Chu Tướng Võ Đình.
Vũ Băng Ngưng hít sâu một hơi và khôi phục tinh thần lại, nhìn Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:
- Không dám làm phiền ngươi hộ giá, chờ ta khôi phục tự do, trở về một mình là được.
- Vậy sao?
Lý Thất Dạ trong đôi mắt lộ ra nồng đậm dáng tươi cười, từ từ nói:
- Vạn nhất ngươi xảy ra chuyện gì, ta cũng không thể bàn giao với Chu Tương Vũ Đình, ta vẫn tự tay giao ngươi cho Chu Tương Vũ Đình mới yên tâm.
- Hừ, không yên lòng.
Vũ Băng Ngưng lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, nàng hừ lạnh một tiếng.
Nhìn vẻ kiêu ngạo lạnh lùng của Vũ Băng Ngưng, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Nha đầu, nói đùa với ngươi mà thôi. Tuy, Chu Tương Vũ Đình của ngươi là đạo thống số một số hai Vạn Thống Giới, thực lực mạnh cỡ nào không cần nhiều lời. Nhưng ngươi lại trốn tránh đến Cuống Đình đạo thống, cam nguyện làm con tin mới là chuyện thú vị nhất. - Chỉ có thể nói sức tưởng tượng của ngươi phong phú mà thôi, chuyện giả dối gì cũng có thể nghĩ ra.
Vũ Băng Ngưng không thừa nhận cách nói của Lý Thất Dạ.
Ánh mắt Lý Thất Dạ ngưng trọng, từ từ nói:
- Nha đầu, ta có một thói quen không thích người khác đùa nghịch trơớc mặt ta.
Vũ Băng Ngưng hừ lạnh, không nói thêm câu nào cả.
Lý Thất Dạ nhìn Vũ Băng Ngưng, nói:
- Nha đầu, ta thật cam tâm tình nguyện chia sẻ với ngươi, nếu như có lời gì thì nhanh chóng nói đi.
- Ta không có lời gì có thể nói, nếu như ta là con tin Cuồng Đình đạo thống của ngươi, muốn chém giết muốn giết cứ tùy ngươi.
Vũ Băng Ngưng hừ nhẹ một tiếng, lời nói kiêu ngao không nhỏ.
- Nếu như ta muốn ngươi nói thật, ta có trăm ngàn vạn phương pháp, thậm chí ta có thể để ngươi thần phục ta vĩnh viễn.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Chỉ có điều, ta là người yêu thích hòa bình, không dùng thủ đoạn bạo lực mà thôi. Ngươi nên hiểu ta muốn ngươi nói thật là chuyện vô cùng dễ dàng.
- Tự đại cuồng.
Vũ Băng Ngưng nhìn Lý Thất Dạ, người như hắn không phải người thích bao lực thì không có ưa thích bạo lực. Động một chút lại đồ sát ngàn vạn người, kẻ này nói lời ma quỷ ai mà tin chứ? - Ngươi có tin ta hay không cũng không sao, ta sẽ để ngươi trở thành nữ nô của ta!
Nghe Vũ Băng Ngưng còn mạnh miệng như vậy, Lý Thất Dạ nói một câu hung ác.
- Có thủ đoạn gì cứ dùng đi, nếu ta có nhíu mày sẽ không phải đệ tử Chu Tương Vũ Đình!
Vũ Băng Ngưng hừ lạnh, nói:
- Nếu như ngươi làm không được chính là kẻ hèn nhát.
- Tiểu nha đầu thật kiêu ngạo, rất tốt, ta có chút hứng thú đấy.
Lý Thất Dạ cười cười, hắn giơ bàn tay lên.
Một tiếng "Ông" vang lên, Vũ Băng Ngưng muốn phản kháng nhưng đã trễ, hơn nữa không cho phép nàng phản kháng, bàn tay Lý Thất Dạ khóa nàng lại, lực lượng đại đạo vô địch áp bách không cho phép nàng phản kháng.
Vũ Băng Ngưng bay tới trước mặt Lý Thất Dạ, cho dù nàng phản kháng thế nào cũng vô dụng.
- Nhìn ta!
Vào lúc này Lý Thất Dạ nói một câu tràn ngập ma lực.
Vũ Băng Ngưng không tự chủ ngẩng đầu đến nhìn vào đôi mắt Lý Thất Dạ, ánh mắt Lý Thất Dạ hiện tại vô cùng thâm thúy, tràn ngập hấp lực giống như có thể hút linh hồn của người khác ra ngoài.
Vũ Băng Ngưng hiện tại bị đôi mắt Lý Thất Dạ hút đi, thức hải của nàng như bị nổ tung.
Chỉ trong nháy mắt đó Vũ Băng Ngưng đã tiến vào thế giới Lý Thất Dạ, dường như thân thể nàng bị thân thể Lý Thất Dạ hòa tan.
Hiện tại Vũ Băng Ngưng không biết mình tiến vào trong thế giới Lý Thất Dạ hay là mượn đôi mắt Lý Thất Dạ bao quát dòng sông thời gian tìm hiểu quá khứ tương lai.
Thế giới này to lớn và mạnh mẽ, hào quang năm màu bao phủ các nơi, thế giới phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất giống như sắp sụp đổ, một bóng lưng độc hành đồ sát chúng đế cho đến khi thế giới biến thành bóng tối...
Trong thời gian ngắn thế giới tràn ngập máu tươi, chúng thần run rẩy, cho dù là cửu thiên Tiên Đế cũng vẫn lạc, không quản hắc ám bao trùm vạn thế, thân ảnh kia vẫn tiến lên đồ diệt tất cả, xóa đi tất cả, không người có thể ngăn, nối thẳng vào nơi sâu nhất của thế gian, bá đạo, giết chóc, huyết tinh, tàn bạo... Làm cho người người và cả thế giới đều run rẩy. - Không!
Trong nháy mắt đó Vũ Băng Ngưng quát lớn nhưng nàng không thể nói thành lời, nàng có cảm giác mình đã hồn phi phách tán.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Lý Thất Dạ buông Vũ Băng Ngưng ra, toàn thân Vũ Băng Ngưng hư thoát, toàn thân đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, trong khoảng thời gian ánh mắt mất đi tiêu cự. - Công tử, ngươi dọa tiểu cô nương này hỏng mất đấy
Nhìn thấy Vũ Băng Ngưng đổ mồ hôi như mưa, Vương Hàm đau lòng nói một câu.
- Ta chỉ để nàng nhìn thấy hắc ám lớn nhất thế gian mà thôi.
Lý Thất Dạ cười cười, nói:
- Nếu như ta thật sự muốn dọa nàng, chỉ sợ nàng đã bị hù chết.
Nhưng lúc này Vũ Băng Ngưng đã khôi phục tinh thần, nàng ngây người ngồi dưới đất.
- Tiểu nha đầu đáng thương.
Lý Thất Dạ nhìn thấy Vũ Băng Ngưng chấn động, hắn lại vuốt trán của nàng, nói:
- Đây là ngươi dọa nàng quá nặng, thế gian này vần còn rất nhiều điều tốt đẹp, ta dẫn ngươi đi xem.
Nói xong hắn nâng cái cằm xinh đẹp của mình lên.
Trong nháy mắt đó đôi mắt Lý Thất Dạ ngưng tụ hào quang sáng ngời, dường như có một con âm nha mở ra thế giới mới, thế gian này vô cùng tường hòa, hắc ám muôn đời bị bức ra ngoài, dưới đôi cánh này che chở thế gian, thế giới hài hòa và tươi đẹp.
Trong thế giới tươi đẹp này có tiểu nữ hài đang chạy đi, mưa gió giáng xuống đã có đôi cánh chở che; có cá chép nhảy lên trời, trong hơi nước mông lung biến thành dáng người mờ ảo cùng âm nha vượt qua bóng tối, có thiếu niên vật lộn trên không trung khai thác thời đại, có âm nha đậu trên vai hắn.
Xuân về hoa nở, thế giới vô cùng an vui, đây là thế giới do âm nha thủ hộ, cũng là một nơi không khác gì thần thoại.
Trong khoảng thời gian ngắn Vũ Băng Ngưng như si mê nhìn thế gian, ánh mắt nàng nhìn theo thân ảnh kia, lúc âm nha ngao du cửu thiên, khi thì đứng trên đỉnh phong, khi thì ngóng nhìn tương lai... Hình như hắn mới là bá chủ muôn đời, hình như nó là kẻ thủ hộ tương lai, thế giới biến thành ấm áp dưới đôi cánh che chở của hắn, hắn trở nên mơ người và quyến luyến, biến thành tồn tại người người hướng tới.