Đế Bá (Dịch)

Chương 3331 - Chương 3331 - Nhượng Bộ Lui Binh (Thượng)

Chương 3331 - Nhượng Bộ Lui Binh (thượng)
Chương 3331 - Nhượng Bộ Lui Binh (thượng)

Một kiếm vô địch, vô địch không ở công lực sâu cạn, cũng không ở đạo pháp ảo diệu, càng không ở bảo vật thông thần. Một kiếm này vô địch, chỉ vẻn vẹn là vì tốc độ mà thôi.

Tốc độ vượt qua cực hạn, khiến người ta nhìn sởn da gà. Không cần công pháp, chỉ cần một chiêu kiếm là đã đủ khống chế kẻ địch.

Kiếm nhanh cực tốc như vậy, khiến người xem sởn gai ốc. Ở nơi này có không ít Chân Thần, thậm chí có Chân Thần đăng thiên, thế nhưng khi nhìn thấy chiêu kiếm này thì cũng lạnh gáy.

Bởi vì chiêu kiếm này thật sự quá nhanh, nhanh vượt qua phạm trù của bọn họ. Nếu như giao phong chính diện thì đừng nói Chân Thần mà ngay cả Chân Thần đăng thiên cũng không dám chắc mình có thể đỡ được chiêu kiếm này.

Khi tốc độ vượt qua cực hạn thì sẽ đánh vỡ tất cả gông xiềng, vượt qua tất cả biến hóa. Đứng trước tốc độ cực tốc này, tất cả đều trở nên nhỏ bé.

- Chưa am tạo hóa của đại đạo, chưa nắm đỉnh hào của đạo hiệu, tất cả đều chỉ là phù vân.

Lý Thất Dạ nằm nửa người tại chỗ, lười biếng nói.

Lúc này Ma Đao thái tử, Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn hoàn toàn biến sắc, tròng mắt co rút. Ngay cả Ma Đao thái tử tu luyện công pháp của thủy tổ cũng hết sức nghiêm nghị, như gặp đại địch, nét mặt có một chút hoang mang.

Bởi vì đối mặt với chiêu kiếm này, bọn họ không hề có lòng tin, bọn họ cũng không dám nói mình có thể ngăn cản được chiêu kiếm này. Chiêu kiếm nhanh cực tốc như vậy, nếu như không ngăn được thì chắc chắn sẽ là một kiếm lấy mạng. - Giải tán đi, ta sẽ không nói lại lần thứ hai.

Lý Thất Dạ nói hời hợt, giống như đang nói một chuyện rất nhỏ, nói rằng:

- Ta lại xuất kiếm, thì chắc chắn đó sẽ là kiếm giết người.

Lúc này tất cả mọi người cùng nhìn ba người Ma Đao thái tử, bọn họ là thiên tài lợi hại nhất hiện nay ở Vạn Thống Giới, đều là tồn tại có tư cách vấn đỉnh Chân Đế. Thế nhưng lúc này bọn họ phải lựa chọn, hoặc là chịu thua, hoặc là bỏ lại tính mạng của mình ở nơi này Lúc này ba người Ma Đao thái tử nhìn nhau, bọn họ rất không cam lòng, không chỉ không cam lòng buông tha Bình Thành công tử, bởi vì lúc này Bình Thành công tử là thịt cá còn bọn họ là dao thớt, bọn họ muốn xâu xé như thế nào cũng được. Nếu như bỏ qua cơ hội lần này thì lần sau chưa chắc đã có cơ hội tốt đến như vậy.

Nhưng càng khiến bọn họ không cam lòng hơn đó là tốt xấu gì bọn họ cũng là cường giả tiếng tăm lừng lẫy, tuy không dám nói vô địch thiên hạ thế nhưng lại là tồn tại đỉnh cao trong thế hệ trẻ.

Thế nhưng bây giờ lại bị Lý Thất Dạ uy hiếp ngay trước mặt người trong thiên hạ. Nếu như bọn họ thoái nhượng thì sẽ quét sạch uy danh của bọn họ, để bọn họ mắc nghẹn ở cần cổ.

Dù sao bọn họ đều là truyền nhân đạo thống, thậm chí còn là tồn tại cai quản một đạo thống, bọn họ có bao giờ bị uy hiếp như vậy chứ. Bị uy hiếp như vậy, đối với bọn họ là một loại sỉ nhục.

Cuối cùng, đám người Ma Đao thái tử nhìn nhau, cắn răng, Kiếm Tôn lạnh lùng nói:

- Giữ lại núi xanh, không sợ không có củi đốt!

Lúc này trong lòng Kiếm Tôn cũng có ý thoái lui, hắn cũng không có lòng tin sẽ ngăn được chiêu kiếm của Lý Thất Dạ. Đối mặt với chiêu kiếm nhanh cực tốc như vậy, hắn không hề nắm chắc, một khi không ngăn được thì sẽ là một kiếm lấy mạng. Làm người cầm quyền Kiếm Trủng, hắn không muốn chết ở chỗ này.

Hôm nay cho dù không thể giết Bình Thành công tử thì ngày khác cũng còn rất nhiều cơ hội, chỉ cần bọn họ còn sống thì ngày khác sẽ có cơ hội giải quyết ân oán với Bình Thành công tử. - Bình Thành huynh, hôm nay ngươi gặp may mắn, thế nhưng sau này sợ rằng ngươi sẽ không may mắn được như vậy.

Bàn Long công tử tuy không cam lòng thế nhưng lại không thể làm gì, đành phải oán hận lui sang một bên.

Ma Đao thái tử lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, không nói không rằng, vươn mình nhảy lên, chớp mắt biến mất vào chân trời.

Kiếm Tôn thì bỏ trường kiếm vào bao, nhìn Bình Thành công tử, lạnh lùng hừ, không muốn nói thêm gì nữa, ôm trường kiếm vào lồng ngực, chậm rãi lui về ngọn núi của mình.

Lúc này, cho dù hắn nói một, hai câu gỡ mặt mũi, hay nói vài câu hung ác thì cũng không có tác dụng, cũng không thể thay đổi cục diện, vì vậy hắn không thèm nói gì.

Ma Đao thái tử đi xa, Bàn Long công tử cùng Kiếm Tôn thoái lui sang một bên, như vậy cũng có nghĩa nguy cơ của Bình Thành công tử được giải trừ, hắn đã nhặt lại được tánh mạng của mình.

Nhìn thấy ba người Ma Đao thái tử đều chịu thua, đây là chuyện không ít người đã đoán được, dù sao chiêu kiếm của Lý Thất Dạ quá khủng khiếp, đừng nói đám người Ma Đao thái tử mà ngay cả Chân Thần đăng thiên cũng phải cân nhắc một hồi. Người này quá tà môn, mới đó không lâu còn trấn áp Truy Phong Thần Ẩu, đối địch với hắn không phải là hành động sáng suốt.

Cũng có một số người bất ngờ. Theo bọn họ thì đám người Ma Đao thái tử chính là thiên tài mạnh nhất hiện nay, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không ai có thể địch lại, ngay cả Chân Thần thế hệ trước cũng phải nhường nhịn bọn họ ba phần. Huống chi đằng sau bọn họ còn có ba đạo thống chống lưng. Thế nhưng, dù là như vậy thì bọn họ vẫn chọn cách chịu thua. - Bá đạo lắm, hung mãnh lắm, thế hệ trẻ không ai sánh bằng.

Có cường giả thế hệ trước khâm phục. Một kiếm vô địch, trực tiếp trấn áp thiên tài trẻ tuổi như Ma Đao thái tử, trực tiếp khiến bọn họ phải chịu thua.

- Vậy thì chưa chắc, còn có Mộc thiếu chủ nữa.

Có người có giao tình tốt với đám người Ma Đao thái tử nên không cam lòng dùm bọn họ, không phục dùm bọn họ, hừ lạnh một tiếng.

- Đúng vậy, còn có Mộc thiếu chủ.

Có cường giả chân chờ, khi nhắc tới "Mộc thiếu chủ" thì rùng mình, cảm thấy kiêng kỵ.

- Đồn rằng Mộc thiếu chủ có rất nhiều thủ đoạn, thiên phú vô song. Hắn từ trên kia đi xuống đây, có mang theo vài thứ cực kỳ nghịch thiên.

Có lão tổ đạo thống ngưng mắt, cũng cảm thấy kiêng kỵ.

Có quá nhiều người kiêng kỵ Mộc thiếu chủ, ngay cả đạo thống mạnh mẽ cũng cực kỳ kiêng kỵ người này. Thiếu chủ Mộc gia, đúng là không ai dám trêu chọc.

Lúc này Bình Thành công tử thở phào một hơi, thương thế lành lặn không ít. Hắn cúi đầu với Lý Thất Dạ, nói rằng:

- Lúc nguy nan nhờ có Lý huynh ra tay giúp đỡ, Bình Thành nợ Lý huynh một mạng, ngày khác nhất định trả lại.

Nói xong thì quỳ xuống vái lạy.

Lý Thất Dạ chỉ nhẹ nhàng khoác tay áo, không có nói gì, dường như đây là chuyện rất nhỏ không đáng nói tới.

Bình Luận (0)
Comment