Đế Bá (Dịch)

Chương 3357 - Chương 3357 - Cô Độc Kiếm Thần

Chương 3357 - Cô Độc Kiếm Thần
Chương 3357 - Cô Độc Kiếm Thần

- Khoái kiếm cũng không phải là sở trường của ta, chỉ là đánh tùy tiện thôi.

Lý Thất Dạ cười nhẹ.

Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều há hốc mồm, thậm chí có người còn hít lạnh. Mọi người đều được chứng kiến khoái kiếm của Lý Thất Dạ, kiếm này rất nhanh, kiếm vừa ra, đầu người rơi xuống đất, sợ rằng thế gian này không có kiếm nào nhanh được như vậy.

Kiếm nhanh như vậy, theo mọi người, phải là chuyện đáng để kiêu ngạo. Thế nhưng Lý Thất Dạ lại hời hợt nói đây không phải là sở trường của hắn. Nếu như lời này là thật thì quá khủng bố. Kiếm nhanh như vậy mà còn không phải là sở trường, như vậy sở trường chẳng phải sẽ khủng bố không gì sánh bằng hay sao?

Lý Thất Dạ nói vậy khiến cho tròng mắt Cô Độc Kiếm Thần co rút, mắt nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, muốn nhìn ra một chút manh mối. Thế nhưng, ngay cả người si mê kiếm đạo như hắn cũng không thể nhìn ra manh mối gì. - Chẳng hay sở trường của các hạ là gì?

Cô Độc Kiếm Thần nói chậm.

- Giết người, chỉ có vậy mà thôi.

Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rất tùy ý. Thế nhưng không hiểu vì sao khi nghe câu nói tùy ý này của Lý Thất Dạ thì mọi người ngửi được mùi máu tanh, không khỏi rùng mình. - Giết người.

Hai chữ này khi vào miệng Lý Thất Dạ thì giống như biến vị, tuy hắn không đe dọa ai cả, không uy hiếp ai cả, thế nhưng vẫn khiến người nghe nổi da gà.

"Keng ---" Cô Độc Kiếm Thần chậm rãi rút cự kiếm. Khi Cô Độc Kiếm Thần rút cự kiếm thì động tác của hắn rất chậm, nét mặt trang trọng. Thế nhưng động tác của hắn lại không thừa thãi, hết sức đơn giản, mỗi một động tác đều tinh tế tới mức đơn giản nhất.

Lúc này Cô Độc Kiếm Thần cầm kiếm trong tay, nét mặt trang nghiêm, nói chậm:

- Kính mời các hạ ra tay, để ta chứng kiến phong thái khoái kiếm của các hạ.

- Trọng kiếm vô phong, đại xảo vô công.

Lý Thất Dạ nhìn cự kiếm trong tay Cô Độc Kiếm Thần, cười nhạt.

Cự kiếm của Cô Độc Kiếm Thần rất mộc mạc, không có bất cứ điêu văn hay trang sức dư thừa nào cả. Kiếm, chính là kiếm, là kiếm dùng để giết người, chỉ có như vậy mà thôi. - Ngươi dùng trọng kiếm mà ta dùng khoái kiếm thì có chút vô vị.

Lý Thất Dạ lắc đầu cười, nói rằng:

- Nếu đã dùng trọng kiếm thì quyết đấu bằng trọng kiếm đi.

- Trọng kiếm ---

Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, hai mắt của Cô Độc Kiếm Thần lấp lánh, ánh mắt xuất hiện vẻ hưng phấn không gì sánh kịp.

Cả cuộc đời này hắn chỉ say mê kiếm. Sau khi kiếm đạo vạn pháp rồi thì hắn đơn giản hóa kiếm đạo, đạt tới cấp độ trọng kiếm vô phong. Mỗi chiêu mỗi thức đều không có nhiều biến hóa, chỉ có mỗi "nặng" mà thôi.

Đối với Cô Độc Kiếm Thần, người khác mạnh cách mấy thì hắn cũng không quan tâm. Chuyện để hắn tiếc nuối nhất đó là không kiếm được một người tinh thông kiếm đạo để quyết đấu.

Bây giờ Lý Thất Dạ muốn dùng trọng kiếm quyết đấu với hắn, hắn làm sao không thấy hưng phấn cho được. Đây chính là kiếm đạo mà hắn am hiểu nhất, cũng là kiếm đạo cao nhất của hắn.

Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:

- Hôm nay, hãy nhìn kiếm đạo thực thụ là như thế nào.

Sau khi Lý Thất Dạ nói xong thì trên người hắn lan tỏa ánh sáng lộng lẫy. Ánh sáng lộng lẫy này mờ ảo như có như không, thân thể Lý Thất Dạ cũng chầm chậm bay lên. "Keng ---" Trong nháy mắt, có tiếng kiếm ngân vang lên. Thế nhưng, trong tay Lý Thất Dạ lại không hề có kiếm, xung quanh hắn cũng không có kiếm, chỉ có tiếng kiếm ngân chứ không nhìn thấy kiếm. Thế nhưng hoảng hốt lại giống như đâu đâu cũng có kiếm, bản thân Lý Thất Dạ cũng chính là kiếm. - Tốt ---

Tuy rằng không nhìn thấy kiếm, thế nhưng Cô Độc Kiếm Thần lại khen lớn. Hai bên còn chưa ra tay thì hắn đã cực kỳ hưng phấn, nói rằng:

- Đây mới là kiếm!

"Keng ---" Lúc này, cự kiếm trong tay Cô Độc Kiếm Thần run lên. Nó không tỏa ra ánh kiếm kinh thiên, cũng không bùng nổ kiếm ý kinh thiên. Thế nhưng, trong khoảnh khắc này, thanh kiếm này giống như sống lại, giống như nó sắp sửa có được sinh mạng vậy.

Quan trọng hơn là, lúc này Cô Độc Kiếm Thần chính là một thanh kiếm, một thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, là một thanh kiếm không hề sắc bén, thế nhưng lại nặng tới mức không thể cân đếm. Giống như chỉ cần thanh kiếm này vung lên thì có thể ép sụp chư thiên vậy.

Lúc này, cơ thể Kiếm Thần cũng chậm rãi bay lên, trôi nổi trên không, đứng đối lập với Lý Thất Dạ.

- Ta cũng rất muốn được nhìn thấy kiếm.

Lúc này Cô Độc Kiếm Thần nhân kiếm hợp nhất, vì kiếm không hề sắc bén thế nên ngay cả cách nói chuyện cũng rất bình thản, thế nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.

"Keng ---" Trong nháy mắt, bầu trời xuất hiện một thanh cự kiếm. Thanh cự kiếm này quá lớn, lớn tới mức mọi người không thể tưởng tượng nổi. Khi ngân hà vờn quanh thanh cự kiếm này thì cũng nó trở nên nhỏ bé như một cọng tóc.

Thanh cự kiếm khổng lồ tới mức không thể đo đạc này một khi bổ kiếm thì có thể chém nứt thế giới thành hai khúc. Bất cứ chiêu thức gì, công pháp gì đều trở nên nhỏ bé trước thanh cự kiếm này. Chiêu thức dù mạnh mẽ cách mấy nhưng một khi cự kiếm đánh xuống thì cũng như cành khô dễ gãy. - Đây là kiếm gì ---

Tất cả mọi người choáng váng, ngẩng đầu nhìn thanh kiếm này. Cự kiếm khổng lồ như vậy, nếu như không mở Thiên Nhãn thì sẽ không cách nào nhìn thấy nó toàn bộ. Chỉ riêng mũi kiếm thôi thì đã bằng một thế giới. Kỳ kiếm khổng lồ như vậy, làm cho mọi người trợn mắt ngoác mồm. - Hình như có hơi bắt nạt người.

Lý Thất Dạ cười nhạt, quơ tay nắm lấy. Chỉ thấy thanh cự kiếm nọ từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng rơi vào tay Lý Thất Dạ.

Lúc này, Lý Thất Dạ tay cầm kiếm đồng, cả thanh kiếm đồng lóe lên ánh sáng màu cổ đồng, cổ điển đại khí. Cầm kiếm này trong tay, cảm giác vô cùng nặng nề.

Lúc này, Lý Thất Dạ cầm kiếm đồng, so với cự kiếm trong tay Cô Độc Kiếm Thần thì binh khí của hai bên không kém nhau là bao.

- Tâm có kiếm, thì chính là kiếm.

Cô Độc Kiếm Thần thở dài một tiếng, nét mặt trang trọng, ánh mắt cô đọng, nhìn kiếm đồng trong tay Lý Thất Dạ, nói chậm:

- Kiếm này tên gì?

- Kiếm Đồng ---

Lý Thất Dạ bình thản nói, sau đó vuốt nhẹ thân kiếm.

- Kiếm Đồng ---

Cô Độc Kiếm Thần lẩm bẩm, cái tên này hết sức bình thường, thế nhưng lại khiến người ta cảm thấy dư vị.

Thế nhưng lại có vô số người nhìn nhau. Mọi người còn tưởng rằng thanh kiếm đồng trong tay Lý Thất Dạ sẽ có một cái tên vô cùng kinh thiên động địa, hoặc là một cái tên vô cùng bá đạo, thế nhưng không ngờ rằng lại chỉ là "Kiếm Đồng" mà thôi. Cái tên này bình thường tới mức khiến mọi người choáng váng.

Bình Luận (0)
Comment