Câu nói này vừa thốt, mọi người ngoại trừ cười khổ ra thì không thể làm gì hơn nữa. Cả Vạn Thống Giới, cũng chỉ có đệ nhất hung nhân mới dám ăn nói như vậy với Long Tượng Võ Thần mà thôi.
Lý Thất Dạ nói vậy, Long Tượng Võ Thần không giận mà lập tức trầm mặc.
- Ha ha ha, họ Lý, ta ở ngay trong võ đình. Hôm nay bổn thiếu gia muốn cưới Vũ Băng Ngưng, ngươi có thể làm gì ta nào.
Ngay lúc này, Mộc Thiếu Thần cười ha hả, trần trụi khiêu khích.
"Tách ~"
Mộc Thiếu Thần còn chưa nói hết thì hư không tan vỡ, không gian của võ đình bị xung kích dữ dội, như thể không gian của Chu Tương võ đình bị đánh vỡ, tất cả tọa độ đều tan nát.
Trong nháy mắt, chỉ nghe cái "đùng", chỉ thấy một tòa cổ điện bên trong võ đình đổ nát, Lý Thất Dạ chớp mắt đứng trong tòa cổ điện này.
Tòa cổ điện này vốn nằm trong đám mây. Lúc này Mộc Thiếu Thần ngồi trên hoàng tọa, bên cạnh hắn là một ông lão, ông lão này đội mũ rộng che khuất mặt.
Khi Lý Thất Dạ đánh nát không gian, đập nát cổ điện, xuất hiện ở trước mặt Mộc Thiếu Thần thì Mộc Thiếu Thần sợ hãi giật mình, sợ hãi nhảy khỏi bảo tọa.
- Lý Thất Dạ...
Nhìn thấy Lý Thất Dạ gần trong gang tấc, Mộc Thiếu Thần hoàn toàn biến sắc, lùi về sau mấy bước.
Trong nháy mắt này, mọi thứ như dừng lại, tất cả mọi thứ đối diện với Lý Thất Dạ đều là hư vô.
Mộc Thiếu Thần sợ lắm rồi nên mới trốn trong Chu Tương võ đình. Trong vùng thế giới này, một bước là một thiên địa, bình chướng khắp nơi, người ngoài không thể tiến vào.
Thế nhưng Lý Thất Dạ nháy mắt xuyên qua tất cả không gian, nháy mắt đánh nát phòng thủ của vùng thế giới này, nháy mắt xuất hiện trước mặt hắn. Động tác này nằm ngoài sức tưởng tượng của Mộc Thiếu Thần. - Biết không hả? Lần trước không giết ngươi là vì không vội giết ngươi mà thôi.
Lý Thất Dạ nhìn Mộc Thiếu Thần, cười nhạt:
- Biết tại sao không vội giết ngươi không? Chỉ vì ta muốn ngươi chết ở Mộc gia. Bây giờ vừa vặn có thời gian, cũng có tâm trạng, nên sẽ từ từ tiêu diệt nhà ngươi. Ta tin, người của Mộc gia nhìn ngươi chết thảm, nhất định rất thú vị. - Họ Lý, chớ có ngông cuồng.
Mộc Thiếu Thần hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:
- Muốn giết bổn thiếu gia hả, nằm mơ đi. Hôm nay ông trời phải thương ngươi lắm thì mới để ngươi sống sót rời khỏi Chu Tương võ đình.
- Chỉ là Chu Tương võ đình mà thôi, ta muốn tới thì tới muốn đi thì đi.
Lý Thất Dạ hờ hững nói:
- Nếu như ta muốn giết một người thì không ai có thể ngăn cản. Thủy tổ Mộc Vân của các ngươi cũng không thể. Hắn dám cản đường ta, cũng sẽ giết không tha. - Ngươi...
Mộc Thiếu Thần bị lời nói của Lý Thất Dạ chọc giận run người, căm tức nhìn Lý Thất Dạ.
- Ta cảm thấy ngươi nên mở đạo môn ra. Bằng không, thống khổ sẽ không hề dễ chịu đâu.
Lúc này, Lý Thất Dạ cười đậm.
Khi Lý Thất Dạ cười đậm, người hiểu hắn chắc chắn sẽ rùng mình. Lý Thất Dạ nổi giận đã không hẳn là đáng sợ nhất, nhưng khi hắn cười như thế này thì là lúc đáng sợ nhất. Khi hắn cười đậm, cũng có nghĩa có người chắc chắn phải chết, không ai có thể cứu được. - Tôn giá, xin dừng chân.
Khi Lý Thất Dạ vừa tiến một bước thì ông lão đứng bên cạnh Mộc Thiếu Thần đứng ra cản đường Lý Thất Dạ.
Ông lão này đội mũ vành rộng mắc khăn voan che khuất khuôn mặt của mình. Thế nhưng tiếng nói của hắn lạnh như nước, như thể dìm cơ thể của người khác vào nước lạnh, khiến người khác phải rùng mình.
Tuy người này không có thanh thế kinh thiên, không có thần uy trấn áp người khác, thế nhưng khi hắn lên tiếng thì mọi người sẽ sinh lòng sợ hãi, giống như cừu non khi nhìn thấy sói sẽ sinh lòng sợ hãi vậy. - Ngươi chính là tên bất hủ đi theo Mộc Thiếu Thần đúng chứ.
Lý Thất Dạ nhìn ông lão cản đường mình, không bận tâm, rất thong dong.
- Đúng vậy, lão phu là Vương Thế Hoa.
Ông lão này vẫn đội nón mắc khăn voan, nói chậm:
- Chỉ là một tên bất hủ không bắt mắt ở Đế Thống Giới mà thôi.
- Đúng là không bắt mắt thật.
Lý Thất Dạ nói:
- Dưới trường tồn toàn là sâu kiến. Đây là định nghĩa của ta đối với bất hủ các ngươi. Không phải bất hủ trường tồn thì không đủ thành đạo.
Lý Thất Dạ nói vậy khiến Vương Thế Hoa ngẩng đầu lên, hai mắt lạnh nghiêm. Đôi mắt của hắn giống như mắt của rắn độc núp trong bóng tối, lạnh lẽo rùng rợn, chỉ riêng ánh mắt thôi cũng đã khiến cho người khác không rét mà run. - Lời này bá đạo tới mức không còn ngôn ngữ nào có thể hình dung.
Ngay cả lão tổ đạo thống cũng cười khổ, thì thào rằng:
- Nói cách khác, chỉ có bất hủ trường tồn mới có thể lọt vào pháp nhãn của đệ nhất hung nhân. Cấp bấc hủ này có thể sánh vai với thủy tổ nha. Chẳng lẽ, chỉ có tồn tại như thủy tổ thì mới có tư cách lọt vào pháp nhãn của đệ nhất hung nhân sao. - Ta... ta biết hắn là ai.
Lúc này, có lão tổ đạo thống rít lạnh, giật mình nói:
- Ta biết Vương Thế Hoa là ai.
- Hắn là ai?
Có người hỏi ngay:
- Là thần thánh phương nào?
- Hắn chính là Liệt Thiên Cuồng Hủy! Năm đó hắn còn ở Vạn Thống Giới uy danh cực thịnh, đồn rằng năm đó hắn từng trọng thương một vị Chân Đế trẻ tuổi, khi đó uy danh của hắn không thua gì Long Tượng Võ Thần bây giờ cả. Chỉ là sau đó hắn đi lên Đế Thống Giới, từ đó biến mất không còn tung tích, không ngờ hắn lại trở thành tân khách của Mộc gia.
Vị lão tổ này thì thào.
Bị nói toạc lai lịch, hai mắt Vương Thế Hoa đông lại, thế nhưng cũng không tỏ thái độ, vẫn đội nón che mặt, hình như không muốn dùng mặt thật gặp người.
Thế nhưng vị lão tổ kia nói không sai, Vương Thế Hoa chính là Liệt Thiên Cuồng Hủy uy danh hiển hách Vạn Thống Giới. Năm đó uy danh của hắn rất lớn, cũng thật sự từng đánh trọng thương một vị Chân Đế trẻ tuổi.
Thế nhưng chuyện xảy ra sau đó thì người ở Vạn Thống Giới không biết được. Năm xưa sau khi Vuong Thế Hoa đi lên Đế Thống Giới thì Chân Đế trẻ tuổi bị hắn đánh bị thương cũng đi lên Đế Thống Giới.
Thế nhưng nay đã khác xưa, Chân Đế trẻ tuổi đã mạnh hơn năm xưa. Ở Đế Thống Giới, vị Chân Đế trẻ tuổi này tìm kiếm Vương Thế Hoa báo thù, đánh bại Vương Thế Hoa, đuổi giết Vương Thế Hoa cùng đường mạt lộ.
Khi bị Chân Đế truy sát cùng đường mạt lộ, Mộc gia đã ra tay giải vây cho Vương Thế Hoa, thu nhận hắn vào Mộc gia, cứu hắn một mạng.
Kể từ đó Vương Thế Hoa chính thức nương nhờ Mộc gia, trở thành tân khách của Mộc gia.