Nhất thời, mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau. Lúc này mọi người không biết nên nói gì mới phải. Mọi người biết Lý Thất Dạ rất mạnh, mọi người cũng thừa nhận đệ nhất hung nhân mạnh không ai bằng, thậm chí còn mạnh hơn cả Long Tượng Võ Thần.
Thế nhưng nói Long Tượng Võ Thần thành sâu kiến thì không ít người cảm thấy Lý Thất Dạ nói hơi quá rồi. Thậm chí có rất nhiều người cảm thấy đệ nhất hung nhân quá ngông cuồng.
Mặc dù mọi người đã quen thói ngông cuồng của đệ nhất hung nhân, nếu như đệ nhất hung nhân không ngông cuồng, không bá đạo thì mọi người sẽ thấy không quen. Thế nhưng so sánh Long Tượng Võ Thần với sâu kiến thì khiến mọi người cảm thấy rất quá đáng, câu nói này của đệ nhất hung nhân quá khoa trương.
Nếu như Long Tượng Võ Thần chỉ là sâu kiến, như vậy bọn họ là cái gì? Toàn bộ tu sĩ Vạn Thống Giới lại là cái gì? Hàng nghìn, hàng vạn đạo thống ở Vạn Thống Giới lại có giá trị gì?
Nếu như Long Tượng Võ Thần là sâu kiến thì e rằng tu sĩ trong thiên hạ ngay cả tư cách làm sâu kiến cũng không có.
Chính bởi vì có suy nghĩ này nên không ít tu sĩ cảm thấy Lý Thất Dạ nói chuyện quá khoa trương, nhất là cường giả thế hệ trước thì càng bất bình, hừ một cái, nói rằng: - Mặc dù đệ nhất hung nhân rất mạnh, thế nhưng lời này quá đáng rồi. Đây là có ý định nhục nhã Long Tượng Võ Thần mà, quá mất phong độ rồi.
Dù sao, đối với cường giả thế hệ trước, Long Tượng Võ Thần chính là đại biểu sức mạnh mạnh nhất của thế hệ trước. Bây giờ Lý Thất Dạ coi thường Long Tượng Võ Thần như vậy, cường giả thế hệ trước đương nhiên không khoái. - Đã như thế thì xin hãy chỉ giáo.
Lúc này hai mắt Long Tượng Võ Thần nghiêm lại, chậm rãi bước đi, bước từng bước lên bầu trời.
Lúc này Long Tượng Võ Thần không còn lựa chọn nào khác. Lý Thất Dạ giết vào Chu Tương võ đình, thái độ cứng rắn không chừa đường lui. Chu Tương võ đình hoặc là cứng rắn chống đỡ tới cùng, hoặc là đồng ý điều kiện của Lý Thất Dạ.
Tuy rằng Lý Thất Dạ vô cùng bá đạo, thế nhưng Long Tượng Võ Thần lại không hề tức giận. Hắn bước từng bước đi lên bầu trời, vết chân lưu lại trong hư không.
Mỗi bước đi của Long Tượng Võ Thần rất là ngay ngắn, khoảng cách như đúc, không hề hơn kém. Khoảng cách mỗi bước đi đều như được đo đạc qua, mỗi bước đi đều chính xác không có sai sót.
Quan trọng hơn là, mỗi lần Long Tượng Võ Thần bước đi đều hết sức tùy ý chứ không phải là cố tình làm như thế. Thế nhưng những bước đi tùy ý trên hư không lại cực kỳ chính xác, mỗi bước đi đều ẩn chứa luật vận đại đạo của hắn. Điều này cũng có nghĩa luật vận đại đạo của Long Tượng Võ Thần chính xác không có sai sót.
Cũng có nghĩa mỗi lần Long Tượng Võ Thần ra tay thì biến hóa của chiêu thức sẽ rất chính xác. Khi chiêu thức của hắn chính xác tới mức không có sai sót thì cũng có nghĩa hắn có thể thu phát chiêu thức tự do, đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh, thậm chí có thể sánh kịp cấp độ như đỉnh hào.
Có câu nói này nói rất hay, người ngoài xem trò vui, người trong nghề xem môn đạo. Tu sĩ bình thường không nhìn ra huyền cơ, thế nhưng lão tổ đạo thống khi nhìn thấy Long Tượng Võ Thần bước ra từng bước trên hư không thì sắc mặt nghiêm túc, biết những bước đi này có ý nghĩa như thế nào, cũng biết được sự đáng sợ của Long Tượng Võ Thần. - Có chút ý nghĩa. Muốn khiêu chiến đỉnh hào của ta, cũng thế, ta luyện tập với ngươi một chút.
Lý Thất Dạ nhìn dấu chân lưu lại trong hư không, cười nhạt.
Lý Thất Dạ đi lên hư không, tùy ý tự tại, không để lại dấu vết nào, bình thường như mọi người.
Thế nhưng khi Lý Thất Dạ đứng ở phía đối diện thì Long Tượng Võ Thần nghiêm mặt lại. Hắn không dám bất cẩn, bởi vì khi Lý Thất Dạ xông qua Mộc Nhân Hạng, hắn đã quan sát từ đầu tới cuối.
Long Tượng Võ Thần cân nhắc chiêu thức biến hóa cả đời, có thể nói hắn tự do thu phát chiêu thức, chiêu thức của hắn cũng biến hóa rất chính xác. Thế nhưng khi quan sát Lý Thất Dạ xông qua Mộc Nhân Hạng thì hắn rung động rất dữ dội.
Biến hóa chiêu thức của hắn đã chỉnh xác tới mức lô hỏa thuần thanh, chính xác không có sai sót. Thế nhưng khi quan sát Lý Thất Dạ xông qua Mộc Nhân Hạng thì hắn mới phát hiện đây mới chính là đỉnh hào.
Cũng chính vì vậy Long Tượng Võ Thần trước khi quyết đấu với Lý Thất Dạ không lấy ra binh khí vô địch, cũng không sử dụng tổ thuật cái thế, mà bắt đầu rất bình thường.
Tồn tại đạt tới cấp độ bất hủ như bọn họ, có tu luyện công pháp tuyệt thế hay vô địch thuật cũng không có gì lạ. Tới cấp bậc như bọn họ, cái bọn họ coi trọng nhất chính là biến hóa chiêu thức, khiến cho uy lực của chiêu thức được mở rộng vô hạn.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ cùng Long Tượng Võ Thần đứng trong hư không. Tuy rằng thái độ của Lý Thất Dạ rất tự tại, thế nhưng tất cả tu sĩ đang quan sát đều nín thở.
Ngay cả người ngu cũng biết, tuy hai người bọn họ nhìn thì sóng êm gió lặng, không có thần uy kinh thiên, không có sức mạnh phá hủy thiên địa. Thế nhưng một khi hai người bọn họ ra tay thì từng chiêu từng thức của bọn họ đều có thể đồ ma diệt thần.
Long Tượng Võ Thần nhìn Lý Thất Dạ. Lý Thất Dạ ung dung đứng tại hỗ. Lúc này, hắn trong mắt Long Tượng Võ Thần tràn đầy kẽ hở, bất kỳ kẽ hở nào cũng có thể tạo thành đòn trí mạng cho hắn.
Thế nhưng Long Tượng Võ Thần cũng biết, đạt tới trình độ này thì đã không quan tâm có kẽ hở hay không có kẽ hở nữa. Bởi vì kẽ hở đối với bọn họ chỉ là chuyện vặt mà thôi. - Thỉnh giáo.
Long Tượng Võ Thần ôm quyền. Hai người bọn họ sắp sửa tung ra một đòn định sinh tử, thế nhưng Long Tượng Võ Thần không giận dữ trùng thiên, hay sát khí cuồn cuộn, mà trái lại rất bình tĩnh. Càng quyết định sinh tử thì hắn càng có vẻ bình tĩnh. - Ra tay đi.
Lý Thất Dạ tùy ý mỉm cười, nói rằng:
- Ta cũng muốn xem thử xem chiêu thức của ngươi được đắn đo tới trình độ như thế nào.
- Đắc tội.
Long Tượng Võ Thần không câu nệ, cũng không khách khí, ra tay nhào về phía Lý Thất Dạ.
Một chiêu đánh ra, lập tức tiếp cận Lý Thất Dạ. Thế nhưng động tác không có oai lực vang trời, cũng không có thần quang chiếu sáng. Động tác rất bình thường, một chiếu đánh tới, hơn nữa chiêu này còn là "Hắc Hổ Đào Tâm".
Hắc Hổ Đào Tâm, chiêu thức khởi đầu này, nói ra cũng không ai dám tin. Đừng nói là tu sĩ, ngay cả người học võ một hai ngày cũng biết "Hắc Hổ Đào Tâm".
Có thể nói, Hắc Hổ Đào Tâm là một chiêu đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn, đơn giản tới mức không có chiêu thức biến hóa.