- Ngay cả Chân Thần bất hủ như ngươi cũng không phải là đối thủ thì ta học một vài công phu mèo quào có ích lợi gì, lẽ nào có thể hù chạy kẻ địch hay sao? Nếu như không có tác dụng thì cần gì phải học chứ? Lẽ nào ngươi có thể giúp ta trong một, hai ngày trở thành Chân Thần bất hủ hay sao?
Lý Thất Dạ cười nói.
Lý Thất Dạ nói vậy khiến cho Trương Giáp Đệ ngạc nhiên hồi lâu. Lời nói của Lý Thất Dạ tuy không xuôi tai, thế nhưng thật sự có đạo lý.
Giống như hắn, tuy rằng hắn là một vị Chân Thần bất hủ rất mạnh. Thế nhưng làm thị vệ trưởng của Thái Thanh Hoàng lại không hề có tác dụng mà giống như là vật trang trí hơn.
Nếu như ngay cả Chân Thần bất hủ như hắn cũng không ngăn nổi thì Lý Thất Dạ tu luyện công pháp tuyệt thế chỉ mấy ngày, nếu như gặp phải nguy hiểm thì cũng không thể làm được gì. - Thuộc hạ đúng là không có cách giúp điện hạ trong một, hai ngày trở thành Chân Thần bất hủ.
Trương Giáp Đệ cười khổ, thẳng thắng thừa nhận.
- Vậy được rồi.
Lý Thất Dạ buông tay, cười nói:
- Đã vậy thì ta làm xong phận sự của mình là được. Ta làm thái tử, nên đương nhiên phải hưởng thụ vinh hoa phú quý, đương nhiên phải hưởng thụ cuộc sống xa hoa thưởng thụ. Còn vấn đề an toàn thì giao cho ngươi, nếu không thì còn cần thị vệ trưởng như ngươi để làm gì?
Trương Giáp Đệ lại ngạc nhiên lần nữa, Lý Thất Dạ nói quá có lý. Nếu như thị vệ trưởng không hoàn thành được phận sự của mình thì còn cần thị vệ trưởng như hắn làm gì nữa? - Tướng quân là mang binh đánh giặc, thị vệ là bảo vệ an toàn, mỗi người đều có phận sự của mình.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm, nói rằng:
- Nếu như ta có thể quét ngang cửu thiên thập địa, vạn cổ vô địch thì còn cần tướng quân, còn cần thị vệ trưởng để làm gì nữa, chẳng phải nuôi không công cả lũ hay sao. Ta làm thái tử, nắm giữ quyền lực trong tay là được. Cái ta phải làm, chính là hưởng thụ, hưởng thụ, rồi lại hưởng thụ.
Trương Giáp Đệ cười khổ, trong nhất thời, hắn không thể phản bác nổi. Lời nói của Lý Thất Dạ, ngoại trừ câu "hưởng thụ" ở cuối cùng ra thì mẹ nó quá có lý.
Nếu như chuyện gì thái tử cũng có thể làm được thì còn cần những người khác làm chi nữa?
Cuối cùng, Trương Giáp Đệ vẫn nhẹ nhàng nói rằng:
- Điện hạ nên tu luyện thì vẫn hơn. Coi như không luyện công pháp tuyệt thế, thì cũng có thể luyện bộ pháp. Vương triều chúng ta có mấy bộ pháp vô địch thiên hạ, cho dù không thể hơn được Thần Hành môn, thế nhưng cũng không kém hơn là bao. Điện hạ có một, hai bộ pháp tuyệt để để phòng thân thì vẫn hơn.
Có thể nói Trương Giáp Đệ đã tận tình khuyên nhủ rồi. Chân Thần bất hủ như hắn, gần như đã phải cầu xin Lý Thất Dạ tu luyện.
- Có gì tốt để học chứ.
Lý Thất Dạ làm điệu bộ như công tử bột, cười nói:
- Nếu như Đấu Thánh vương triều vô địch thiên hạ, quét ngang cửu thiên thập địa, lại có Chân Thần bất hủ như ngươi làm thị vệ cho ta, thì có học hay không cũng không quan trọng, thiên hạ dù lớn, thế nhưng có mấy ai dám đụng tới ta?
Dáng vẻ không cầu tiến của Lý Thất Dạ thật giống như công tử bột sống sung sướng, hơn nữa còn là loại công tử bột bùn nhão không đắp được tường.
Trương Giáp Đệ hết nói nổi. Đổi lại là người khác, cơ hội tu luyện bộ pháp tuyệt thế của Đấu Thánh vương triều bọn họ cầu còn không thấy. Lý Thất Dạ thì hay rồi, cầu hắn học nhưng hắn lại không muốn học, đúng là một vị thái tử không chịu nổi cực khổ, chỉ có ham muốn hưởng lạc mà thôi. - Tuy nói vậy...
Trương Giáp Đệ thở dài, tận tình khuyên nhủ:
- Nhưng điện hạ, ngươi cầm quyền lực chí cao vô thượng trong tay, thiên hạ có vô số người thèm thuồng quyền lực trong tay ngươi. Không nói kẻ thù bên ngoài, cũng không nói tới những đại giáo thế gia không đủ tư cách, thế nhưng những con quái vật khổng lồ như Lâm Hải Các, Binh Trì thế gia, Thần Hành môn,... đã thèm thuồng Đấu Thánh vương triều lâu lắm rồi. Nếu như điện hạ không có thực lực trấn áp bát phương thì sợ rằng sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ gây cản trở.
Đối với Trương Giáp Đệ, Thái Thanh Hoàng chính là cha mẹ tái sinh của hắn, Đấu Thánh vương triều đối với hắn có ân nặng như núi. Trương Giáp Đệ cũng biết thời gian của Thái Thanh Hoàng không còn nhiều nữa, sợ rằng không lâu nữa thì Thái Thanh Hoàng sẽ băng hà.
Một khi Thái Thanh Hoàng băng hà rồi thì những con quái vật khổng lồ dòm ngó quyền lực của Đấu Thánh vương triều sẽ mất bình tĩnh.
Là người của Đấu Thánh vương triều, Trương Giáp Đệ không hề muốn Đấu Thánh vương triều sụp đổ. Từ tận đáy lòng, hắn hy vọng Lý Thất Dạ có thể gánh vác đại cục, bảo vệ cơ nghiệp của Thái Thanh Hoàng.
Cũng chính vì vậy hắn mới tận tình khuyên nhủ Lý Thất Dạ, chỉ hận Lý Thất Dạ không hề học nhiều thêm vài phần bản lĩnh. Chỉ khi nào Lý Thất Dạ mạnh mẽ rồi thì tương lai hắn mới có thể trấn áp cục diện, bằng không, Cửu Bí đạo thống chắc chắn sẽ rơi vào ngọn lửa chiến tranh. - Chờ tới khi đó rồi nói sau.
Lý Thất Dạ không hề quan tâm, vuốt vuốt mái tóc, cười nói.
Trương Giáp Đệ cười khổ, hắn đã hết cách rồi, hắn không thể nào chỉnh đốn được Lý Thất Dạ, thế nhưng hắn có thể làm gì nữa đây? Chuyện duy nhất mà hắn có thể làm đó chính là bảo vệ Lý Thất Dạ an toàn. - Hoàng thượng phái ngươi tới là làm thị vệ cho ta, hay là làm đế sư cho ta?
Khi đi đường, Lý Thất Dạ cười nói.
Trương Giáp Đệ nói vội:
- Bệ hạ phái ta tới là để bảo vệ điện hạ an toàn. Thuộc hạ xuất thân dân gian, học thức rất ít, không có tư cách làm đế sư. Nếu như điện hạ ngại thuộc hạ nói nhiều thì thuộc hạ sẽ không nói nữa. - Không sao.
Lý Thất Dạ hời hợt khoát ống tay áo, cười nói:
- Nói chuyện đi, như vậy rất tốt. Bên người có một khúc gỗ đi theo suốt cả ngày thì sẽ nhàm chán dữ lắm.
Trương Giáp Đệ thầm thở dài. Hắn không biết Đấu Thánh vương triều nằm dưới sự cai trị của một chủ nhân như thế này thì tương lai sẽ có cục diện như thế nào nữa. - Hoàng thượng bao giờ mới chết.
Ngay lúc này, Lý Thất Dạ bất thình lình hỏi một câu.
Câu hỏi này làm Trương Giáp Đệ giật mình, sợ hãi mất hồn mất vía. Hắn rùng mình, cúi đầu nói rằng:
- Bệ hạ vạn thọ vô cương, vô địch thế gian...
Ngay cả Chân Thần bất hủ như Trương Giáp Đệ cũng cảm thấy sợ hãi. Phải biết rằng câu nói này chính là đang nguyền rủa Thái Thanh Hoàng chết, nếu như truyền tới tai Thái Thanh Hoàng thì đây chính là tội chết.