Đương nhiên, Lý Thất Dạ rất hờ hững. Thái độ của Lý Thất Dạ cũng rất thú vị, với thực lực của hắn, bất kể là Thái Thanh Hoàng hay là Cửu Bí đạo thống đều không lọt được vào con mắt của hắn. Thế nhưng hắn vẫn bày ra dáng vẻ mặc cho người khác đắn đo.
Thái Thanh Hoàng lập hắn làm thái tử, hắn cũng không từ chối, trái lại còn dứt khoát đồng ý, khiến mọi người không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì.
Còn phần Thái Thanh Hoàng tại sao lại lập hắn làm thái tử thì là một điều bí ẩn.
Nếu nói Thái Thanh Hoàng tuổi già nghĩ cạn, đã già hồ đồ, thì chính là nói bậy.
Nhân vật như Thái Thanh Hoàng, thân là một vị bất hủ vô địch, hắn căn bản không hề già hồ đồ.
Thế nhưng trước khi chết hắn lại nhất quyết giao quyền lực độc tôn cho một người trẻ tuổi mới quen biết chưa quá hai ngày, chuyện này quá bất bình thường, cũng không biết Thái Thanh Hoàng suy nghĩ như thế nào, hay có lý do gì nữa.
Lý Thất Dạ trở thành thái tử, cuộc sống rất hưởng thụ, rất thoải mái, người xung quanh hắn cung kính tới mức không thể cung kính hơn, người hầu hạ bên cạnh hắn thì dứt khoát quỳ liếm hắn.
Dù sao, Lý Thất Dạ bây giờ chính là thái tử, tương lai chính là người nắm quyền Cửu Bí đạo thống, tương lai hắn sẽ nắm giữ quyền lực tuyệt thế vô song, độc tôn thiên hạ, người hầu hạ bên cạnh hắn, có ai mà không muốn quỳ liếm hắn chứ?
Ở Đông Cung, chỉ cần Lý Thất Dạ có yêu cầu, bất kể hắn muốn cái gì thì người hầu đều sẽ thỏa mãn yêu cầu của Lý Thất Dạ. Hưởng thụ như vua chúa như thế này, khiến cho vô số người thèm chảy dãi.
Gió mát thổi chậm, Lý Thất Dạ ngồi trong rừng trúc ở Đông Cung, hưởng thụ việc có người ở bên cạnh chờ hầu hạ. Tiếng gió vi vu thổi tới, để người ta dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Lý Thất Dạ nằm trên ghế đại sư, giống như đang ngủ, gió nhẹ vuốt ve hắn như người tình dịu dàng.
Cũng không biết qua bao lâu, người hầu bên cạnh Lý Thất Dạ biến mất không còn tăm tích, chỉ còn một mình Lý Thất Dạ ở nơi này.
Không phải, ở bên cạnh Lý Thất Dạ còn có một người, là một cô gái. Nàng ngồi trên nham thạch cách đó không xa, thần thái vô cùng tự tại. Nàng ngồi ở nơi đó, giống như hòa làm một thể với thiên địa.
Cô gái này hết sức xinh đẹp. Trường Sinh chân nhân cùng Dương Minh tán nhân đã đẹp lắm rồi, các nàng đều là những cô gái nghiêng nước nghiêng thành, có thể làm cho chúng sinh điên đảo.
Thế nhưng so với cô gái này thì bất kể là Trường Sinh chân nhân hay là Dương Minh tán nhân, hai người họ đều thiếu đi một chút gì đó.
Cô gái này, vẻ đẹp của nàng không phải là khuôn mặt xinh đẹp, mà là một loại khí chất. Nàng chính là tiên ở trên trời. Nếu như Dương Minh tán nhân xuất trần không nhiễm bụi trần, giống như là tiên trên trời, thì cũng chỉ là 'giống như' mà thôi.
Cô gái này mang tới cảm giác nàng chính là tiên tử, chứ không phải là 'giống như'.
Nàng mặc quần áo xanh nhạt, hào quang nhạt màu uốn lượn, giống như một đầm nước xanh vắt đang rung động. Trên trán của nàng dán một viên phỉ thúy, viên phỉ thúy này tươi xanh biên biếc, giống như bầu trời xanh thẳm, tựa như bên trong viên phỉ thúy này của nàng chứa đựng thế giới tuyên cổ vậy.
Nàng ngồi im ở nơi đó, mỗi một hành động đều trùng khớp với thiên địa. Đây không phải do nàng cố tình trùng khớp với thiên địa, mà là thiên địa đang trùng khớp theo hành động của nàng, là nàng dẫn dắt nhịp điệu của thiên địa, chứ không phải nàng dung hợp với nhịp điệu của thiên địa.
Hiện tại, ở đây chỉ còn Lý Thất Dạ cùng cô gái này, thậm chí có thể nói rằng khắp trời đất này chỉ còn lại hai người bọn họ, giống như đang bị cách ly với thế giới bên ngoài.
Lý Thất Dạ lười biếng mở mắt, đánh giá cô gái này. Cho dù cô gái này xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm, bất khả xâm phạm, thế nhưng ánh mắt của Lý Thất Dạ vẫn tùy ý, vẫn càn quấy như cũ.
Cũng có thể nói rằng, không có ai có thể khiến ánh mắt của Lý Thất Dạ thôi không tùy ý, thôi không càn quấy.
Lý Thất Dạ đánh giá cô gái này, nhìn cô gái này từ trong ra ngoài. Đổi lại là những cô gái khác thì sẽ cảm thấy mình trở trên trần trụi trước ánh mắt của Lý Thất Dạ.
Thế nhưng cô gái này vẫn thản nhiên, hoàn toàn không bị ánh mắt càn quấy của Lý Thất Dạ ảnh hưởng.
Sau hồi lâu, Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, thản nhiên nằm tại chỗ, không hề đứng dậy, vẫn nằm lười biếng, không thèm quan tâm tới cô gái này.
- Cảm giác làm thái tử như thế nào?
Khi Lý Thất Dạ nằm lười biếng thì cô gái mở miệng, giọng nói của nàng rất mờ ảo, giọng nói tràn ngập linh khí, như thể nàng đã thoát khỏi phàm trần.
- Cực kỳ sung sướng, có câu nói như thế nào nhỉ? À, ta nhớ rồi, sung sướng bắn tinh.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đã hiểu cảm giác sung sướng này hay chưa?
- Nếu như làm thái tử sung sướng bắn tinh, vậy thì làm hoàng đế chẳng phải sẽ sung sướng thăng thiên luôn hay sao?
Cô gái mỉm cười.
Nụ cười của Dương Minh tán nhân, Trường Sinh chân nhân là nghiêng thành đổ nước, có thể điên đảo chúng sinh. Thế nhưng nụ cười của cô gái này thì lại khiến tất cả đệ nhất mỹ nữ trở nên lu mờ. - Vậy thì ngươi không hiểu rồi.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Hoàng đế cùng thái tử là hai chuyện khác nhau. Có rất nhiều người trở thành hoàng đế, đã phải trải qua một quá trình cố gắng, trải qua rất nhiều lần chém giết, trải qua vô số máu tanh gột rửa. Có thể nói rằng, khi ngươi trải qua những thứ đó thì ngươi đã có thực lực để ngồi vững vị trí này...
-... Khi ngồi lên vị trí này, cảm giác mà ngươi cảm nhận được không phải là cảm giác sung sướng bắn tinh, mà là cảm giác thành công, cũng có thể nói là cảm giác quân lâm thiên hạ, cảm giác tay nắm quyền lớn. Lý Thất Dạ cười nói:
- Thế nhưng, nếu như sau một đêm ngươi đột nhiên trở thành thái tử tay cầm quyền lớn, trở thành người cầm quyền tương lai của một quốc gia, cảm giác đó sung sướng biết mấy? Ngươi không cần cố gắng, không cần ước ao thì quyền lực lớn nhất thiên hạ đã rớt xuống đầu ngươi, giống như một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, sung sướng biết mấy... - Đây cũng chính là giấc mơ của những người xuất thân dân gian, vạn cổ tới nay, có biết bao người muốn một đêm phất nhanh, biết bao người muốn một đêm trở thành cường giả. Suy cho cùng, bản tính của con người chính là muốn không làm mà hưởng! Vì vậy, khi ngươi có thể không làm mà hưởng, so với cố gắng để có được thứ gì đó, cảm giác nào sẽ khiến ngươi sung sướng hơn? Đương nhiên, không làm mà hưởng sẽ khiến ngươi cảm thấy sung sướng hơn. Nếu không phải như vậy thì tại sao lại có nhiều người tìm kiếm đan dược có thể giúp ngươi tăng cường công lực trong một đêm chứ...