Giọng nói đột ngột này đánh vỡ bầu không khí náo nhiệt, tất cả mọi người lập tức xoay người, dồn dập nhìn về hướng giọng nói truyền tới.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Lý Thất Dạ chậm rãi đi vào thạch lâm, Liễu Sơ Tình níu nhẹ tay hắn, giống như một cô vợ nhỏ thẹn thùng.
- Là hắn...
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đi vào thạch lâm, nhất thời, không ít người đang có mặt ở nơi này vội vàng nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Phần lớn mọi người ở đây đều đã từng nhìn thấy Lý Thất Dạ. Bây giờ nhìn thấy Lý Thất Dạ bất ngờ đi tới đây, mọi người không biết hắn định làm gì.
Dù sao mọi người đều biết rằng thịnh hội lần này Tần Kiếm Dao không có mời tân hoàng, thế nhưng hắn lại khăng khăng chạy tới đây, lẽ nào hắn muốn gây sự sao?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đi vào thạch lâm, Tần Kiếm Dao nhíu mày lại. Không biết vì sao trong lòng nàng có một cảm giác rất là đột ngột, thế nhưng nàng lại không thể nói rõ nó là gì.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đột nhiên xông vào thịnh yến, Mã Kim Minh sầm mặt, hừ lạnh một cái, lạnh lùng nói rằng:
- Họ Lý, thịnh yến không có mời nhà ngươi, ngươi tới làm gì. Ngươi có tư cách tham gia thịnh yến này sao?
- Chỉ là tiệc rượu rách rưới mà thôi...
Lý Thất Dạ chẳng hề nhìn Mã Kim Minh, nói rằng:
- Ta cần phải tới tham gia một bữa tiệc rượu rách rưới như thế sao?
Nói xong thì mặc kệ mọi người, cứ đi thẳng về phía trước, nhìn lên chiếc ghế đá ở trên núi.
- Hắn là ai?
Binh Trì Hàm Ngọc chưa từng nhìn thấy tân hoàng, vì vậy hỏi ngay.
- Hồi công chúa điện hạ, hắn chính là tân hoàng.
Dương Bác Phàm vội vàng nói nhỏ.
Nghe Dương Bác Phàm nói thế, Binh Trì Hàm Ngọc lập tức nhíu mày, nhìn Lý Thất Dạ vài lần, khuôn mặt lộ vẻ căm ghét. Nàng sớm nghe nói tân hoàng hoang đường vô đạo, sau khi đánh mất giang sơn mà cũng còn không hề biết điều, vẫn cứ tùy tiện như trước, không biết sống chết, đúng là một tên ngu dốt.
Lý Thất Dạ đứng trước thiềm đá, nhìn ghế đá ở phía trên, không thèm quan tâm mọi người.
- Không biết tôn giá tới đây làm gì?
Sau khi Tần Kiếm Dao nhíu mày thì hỏi ngay.
Trước đó nàng không còn gọi Lý Thất Dạ là "bệ hạ" nữa, thế nhưng lúc này gọi hắn là "Lý công tử" thì cũng không thích hợp, vì vậy mới gọi một tiếng "tôn giá". - Sao hả, đi tới đây một chuyến mà cũng phải thông báo cho ngươi à? Giang sơn thiên hạ đều nằm dưới chân của ta, ta muốn đi tới đâu thì cứ đi tới đó thôi.
Lý Thất Dạ còn chẳng buồn nhìn Tần Kiếm Dao.
Tần Kiếm Dao biết mình vô vị, đành phải lùi qua một bên, không muốn nói nữa.
- Khẩu khí thật lớn...
Nhìn thấy Lý Thất Dạ cuồng ngạo như thế, Thang Hạc Tường hừ lạnh một cái. Một mặt hắn thích Tần Kiếm Dao, nếu như Tĩnh Liên quan ủng hộ hắn lên làm hoàng đế thì nói không chừng Tần Kiếm Dao chính là hoàng hậu.
Mặt khác, nếu như hắn muốn lên ngôi hoàng đế thì tân hoàng là chướng ngại mà hắn nhất định phải thu dọn.
- Thiên hạ giang sơn đã không còn là của ngươi nữa.
Lúc này Thang Hạc Tường nói lạnh lùng.
- Giang sơn thiên hạ là của muôn dân, người có đức có thể chiếm...
Thang Hạc Tường nói chậm.
- Được rồi, đừng có tỏ vẻ nho nhã nữa.
Lý Thất Dạ khoát tay áo, nói rằng:
- Muốn lên làm hoàng đế thì cứ nói thẳng là xong. Tới tận bây giờ thì nhà ngươi mới dám ưỡn thẳng lưng nói chuyện ngay trước mặt ta, chứ lúc ta lên ngôi thì ngươi quỳ gối dưới Kim Loan điện, nơm nớp lo sợ, mắc * cũng không dám * . Chỉ cần ta ra lệnh một câu thôi thì ngươi sẽ đầu rơi xuống đất. Thời gian lâu như vậy mà tới tận hôm nay ngươi mới dám chạy tới đây thể hiện uy phong. - Ngươi...
Thang Hạc Tường nhất thời tức giận đỏ mặt, không thể nói được nửa câu đôi chữ.
Ngày đó tân hoàng đăng cơ, thiên hạ đến chầu, Thang Hạc Tường cũng có mặt. Thế nhưng lúc đó cùng lúc này không giống nhau. Khi đó Ngân Bí quân đoàn đóng giữ hoàng thành, có Tôn Lãnh Ảnh đích thân hộ giá. Uy thế của tân hoàng tuy không sánh bằng Thái Thanh Hoàng, thế nhưng cũng vượt trên thiên hạ.
Khi đó ở Cửu Bí đạo thống làm gì có ai dám không thành thật? Đừng nói sáu quân đoàn lớn, mà ngay cả năm lão tổ chí tôn cũng phải ngoan ngoãn bái kiến tân hoàng, cung nghênh tân hoàng đăng cơ.
Có thể nói khi đó tân hoàng đứng ở đỉnh cao quyền thế.
Khi tân hoàng đăng cơ, đại tướng quân của quân đoàn phía bắc chẳng phải phản đối tân hoàng đó sao. Lời vừa mới nói xong thì tân hoàng ra lệnh, đầu người rơi xuống đất, máu tươi tràn ra Kim Loan điện.
Phải biết rằng đó chính là quân đoàn trưởng của một trong bảy quân đoàn lớn, quyền thế trùng thiên. Thế nhưng khi có Ngân Bí quân đoàn cùng Tôn Lãnh Ảnh hộ giá thì quân đoàn trưởng quân đoàn phía bắc nói chém là chém ngay, cho dù ngôi vị hoàng đế của hắn ngồi chưa vững thì cũng giết không chừa.
Khi đó tuy Thang Hạc Tường là quân đoàn trưởng Cấm Vệ quân, tay cầm đại quyền. Thế nhưng ở trước mặt tân hoàng thì hắn cũng chỉ có thể quỳ lạy trên Kim Loan điện. Cũng giống như Lý Thất Dạ đã nói, khi đó hắn không dám lên tiếng, không dám lắm mồm.
Bây giờ Thang Hạc Tường hắn danh chấn thiên hạ, là ứng cử viên hoàng đế, thế mà lại bị Lý Thất Dạ vạch trần ngay trước mặt thiên hạ tuấn kiệt, khiến cho Thang Hạc Tường vô cùng lúng túng. - Hôm nay đã khác xưa rồi.
Khi Thang Hạc Tường lúng túng thì Binh Trì Hàm Ngọc giải vây cho hắn. Binh Trì Hàm Ngọc lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, chậm rãi nói rằng:
- Giang sơn này đã không còn thuộc về ngươi nữa. Nếu như thức thời thì hãy biết điều một chút, nói không chừng sẽ giúp ngươi giữ được tính mạng.
Binh Trì Hàm Ngọc vừa nói như vậy, mọi người lập tức nhìn Lý Thất Dạ.
- Đúng vậy...
Có người tán thành lời nói của Binh Trì Hàm Ngọc, nói nhỏ:
- Còn coi mình là hoàng đế sao, bây giờ chỉ là một con chó mất chủ mà thôi. Thức thời thì hãy ngoan ngoãn cong đuôi làm người. Ngươi kiêu căng như thế, cong đuôi cao như thế, sớm muộn gì cũng khó thoát khỏi cái chết.
Lý Thất Dạ lười biếng xoay đầu lại, nhìn Binh Trì Hàm Ngọc, mỉm cười nói rằng:
- Ngươi chính là cái thứ gọi là công chúa của Binh Trì gia đó sao? Sao hả, gả công chúa giả mạo sang đây, bây giờ lắc mình thay đổi nên cho rằng mình cao quý vô thượng, cho rằng mình là phượng trong loài người sao.
Bị Lý Thất Dạ vạch trần ngay trước mặt mọi người, Binh Trì Hàm Ngọc biến sắc. Dù sao hôn ước ngày trước người trong thiên hạ đều biết. Nàng vốn phải gả cho Lý Thất Dạ, chỉ là sau đó Binh Trì thế gia dùng thủ đoạn chui chỗ trống mà thôi.