Binh Trì Hàm Ngọc cũng sảng khoái nói rằng:
- Ngươi muốn ngộ cửu bí, như vậy chúng ta sẽ nhường chỗ trống cho ngươi, sẽ không có ai quấy rầy ngươi. Ta cũng không bắt buộc ngươi tiện tay lấy ra cửu bí, chỉ cần ngươi có thể tìm hiểu được cửu bí thì coi như ngươi thắng.
Lúc này Binh Trì Hàm Ngọc tự nhiên hào phóng. Đương nhiên, theo nàng cảm thấy thì trận này nàng thắng chắc. Hào phóng một chút thì cũng chẳng sao hết.
Tất cả mọi người nhìn Lý Thất Dạ. Lúc này tất cả mọi người đều đang chờ đợi một kết quả... chờ Lý Thất Dạ tuyên bố truyền ngôi cho Bát Trận Chân Đế.
Tất cả mọi người cùng nhìn Lý Thất Dạ. Ánh mắt của mọi người hết sức rõ ràng, bọn họ đều đang chờ đợi Lý Thất Dạ tuyên bố truyền ngôi cho Bát Trận Chân Đế.
- Cửu bí nha.
Lý Thất Dạ mỉm cười, tùy ý ngồi trên hoàng tọa, hai chân vẫn gác trên án, dường như không hề sốt ruột.
- Muốn kéo dài thời gian sao?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ ngồi trên hoàng tọa, không hề có động tĩnh nào hết, có người nói nhỏ.
- Cho dù có kéo dài thời gian đi chăng nữa thì cũng vô dụng. Lời đã nói ra thì cũng như nước đã đổ đi, hắn kéo dài được nhất thời, thế nhưng không kéo dài được cả đời. Đừng nói là hạ bút thành văn, mà chỉ cần hắn không thể ngộ được cửu bí thì chắc chắn phải nhường ngôi cho Bát Trận Chân Đế.
Cường giả thế hệ trước lắc đầu.
Còn phần hai ông lão bên cạnh Binh Trì Hàm Ngọc thì nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ như hổ rình mồi. Theo bọn hắn thấy thì Lý Thất Dạ muốn tìm hiểu cửu bí thì chẳng khác gì người si nói mộng, vì vậy càng khỏi phải nói tới chuyện hạ bút thành văn.
Cho nên lúc này bọn họ đang chờ đợi Lý Thất Dạ tuyên bố truyền ngôi cho Bát Trận Chân Đế. Nếu như lúc này Lý Thất Dạ dám giở trò vô lại thì bọn họ sẽ ra tay, tuyệt đối sẽ không khách sáo.
Lý Thất Dạ chỉ bình tĩnh ngồi trên hoàng tọa, nhìn ra xa xôi, cười nhạt một tiếng, không hề sốt ruột, hai mắt đầy ắp ý cười.
- Mau tìm hiểu đi, để mọi người mở mang tầm mắt, xem xem nhà ngươi lĩnh hội cửu bí như thế nào.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ vẫn còn ngồi trên hoàng tọa, không hề có ý muốn ra tay, có người không nhịn nổi mà quát lên.
- Đúng vậy, mau mau tìm hiểu ra cửu bí. Chúng ta lớn như vậy rồi mà chưa từng thấy cửu bí bao giờ. Hôm nay ngươi tìm hiểu ra để mọi người mở mang tầm mắt cũng hay.
Những người khác cũng ồn ào theo.
Nhất là những thiên tài trẻ tuổi từng bị Lý Thất Dạ nhục nhã trong thạch lâm thì càng cười lạnh, hét lớn rằng:
- Nếu như làm không được thì đừng bày đặt làm anh hùng, mau mau tuyên bố truyền ngôi cho Bát Trận Chân Đế đi. Dù sao thì ngươi cũng là hôn quân, người trong thiên hạ có ai mà không biết nhà ngươi ngu ngốc vô năng, có ai mà không biết ngươi chỉ là một đống bùn nhão không đáp được tường. Dù sao thì ngươi cũng không phải chưa từng ngu dốt như thế.
Bên trong thạch lâm có rất nhiều thiên tài trẻ tuổi bị Lý Thất Dạ nhục nhã, bọn họ chịu nhục rất lớn. Hôm nay có cơ hội bỏ đá xuống giếng, có thể nhục nhã tân hoàng một phen, bọn họ làm sao có thể bỏ qua chứ.
Cho dù không thể tự tay báo thù thì cũng có thể mượn cơ hội này để trút giận.
Thế nhưng Lý Thất Dạ không thèm quan tâm tới bọn họ, chỉ cười nhạt một cái.
- Ngươi phải mất bao lâu nữa thì mới lĩnh hội cửu bí đây?
Lúc này Binh Trì Hàm Ngọc khoan thai nói chậm. Lúc này nàng không hề sốt ruột, bởi vì nàng đã nắm chắc phần thắng trong tay. Nàng đã giúp Bát Trận Chân Đế tranh thủ được cơ hội tốt nhất, tranh thủ được ưu thế tốt nhất. Bây giờ chuyện duy nhất mà nàng đề phòng đó chính là Lý Thất Dạ chơi xấu.
Lý Thất Dạ không trả lời Binh Trì Hàm Ngọc, chỉ cười nhạt nói rằng:
- Ngươi ra sức tranh thủ lợi ích cho Bát Trận Chân Đế như vậy. Nếu lỡ như ngươi rơi vào tay ta thì ngươi cảm thấy hắn có liều mạng tới cứu ngươi hay không? - Chuyện như vậy sẽ không xảy ra.
Binh Trì Hàm Ngọc nói lạnh lùng.
- Đúng không? Đừng có nói quá chắc ăn.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Bây giờ ta mà ngộ ra cửu bí thì ngươi sẽ rơi vào tay ta, như vậy ta muốn làm như thế nào thì sẽ làm như thế đó.
- Vậy cũng phải chờ ngươi ngộ được cửu bí đã.
Binh Trì Hàm Ngọc hừ lạnh, nói lạnh lùng.
- Ta đột nhiên có một ý tưởng rất thú vị.
Lý Thất Dạ cười đậm, nói rằng:
- Nếu như ngươi rơi vào tay ta, ta điều giáo ngươi trở thành nữ nô. Ngươi nói xem vị hôn phu Bát Trận Chân Đế của ngươi vẫn sẽ lấy ngươi chứ? Vẫn sẽ muốn nữ nhân từng làm nữ nô của ta chứ?
Lý Thất Dạ vừa nói như thế, sắc mặt của Binh Trì Hàm Ngọc thay đổi, ánh mắt trở nên mông lung.
- Miệng của ngươi sạch sẽ lại chút đi.
Hai ông lão bên cạnh Binh Trì Hàm Ngọc biến sắc, quát lạnh một câu, hai mắt lộ ra sát cơ.
Thế nhưng Lý Thất Dạ không quan tâm tới bọn họ, sờ cằm, mỉm cười, nói chậm:
- Đột nhiên ta cảm thấy thế gian này có một số chuyện rất thú vị. Ta đang nghĩ xem có nên tha mạng cho Bát Trận Chân Đế không. Nếu như tha hắn một hắn, để hắn sống hết một đời, không biết hắn có thể thoát khỏi bóng tối của ta hay không nữa?
Nghe vậy, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đưa mắt nhìn nhau. Mọi người lại có nhận thức mới. Tân hoàng có phải phế vật hay không thì không biết chắc, thế nhưng hắn tuyệt đối là một người hoang dâm vô đạo, chỉ có người hoang dâm vô đạo thì mới có thể nghĩ ra những thứ này, thì mới có thể có những ý tưởng điên cuồng như thế.
Trong số những người đang có mặt ở đây, Quan Hải Đao Thánh nghe Lý Thất Dạ nói vậy thì cũng nghiêm mắt. Lúc này hắn có hơi hoài nghi. Suy nghĩ điên cuồng như vậy, một tên hôn quân thật sự có thể nghĩ ra được hay sao?
Hai con ngươi của Tần Kiếm Dao đột nhiên co rút lại. Lúc này, nội tâm của nàng cảm thấy sợ hãi. Lúc này, nàng cảm thấy người đang ngồi kia không phải là tân hoàng, mà là một hắc thủ hết sức kinh khủng. Hắn là hắc thủ trốn sau tấm màn thao túng tất cả mọi thứ, hắn mới là tồn tại khủng bố nhất. - Ngươi mau mãu lĩnh hội đi.
Binh Trì Hàm Ngọc mặt lạnh như sương, lạnh lùng nói rằng:
- Có nói xằng, có kéo dài thời gian thì cũng vô dụng. Chi bằng tranh thủ nhận thua, lập tức tuyên bố truyền ngôi cho Bát Trận Chân Đế.
- Đúng đấy, không làm được thì nhận thua đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người.
Ở bờ hồ có người gào lớn:
- Thứ hôn quân như ngươi làm hoàng đế thì cũng chỉ tổ hại nước hại dân mà thôi.