"Ô..." Trong nháy mắt có tiếng rồng ngâm vang lên, chỉ thấy một con kim long vọt tới, chỉ nghe tiếng thương reo "keng".
Ngay khi trường đao của Quan Hải Đao Thánh chém vào bên trong cơ thể của Lý Thất Dạ thì Thang Hạc Tường nãy giờ đang nhìn chằm chằm đột nhiên bùng nổ, long thương như thiểm điện, nháy mắt hóa thành một luồng kim mang, sát ý ngang nhiên. "Phốc..." Trường thương đâm thẳng tới, chỉ thấy trường thương của Thang Hạc Tường chớp mắt đâm xuyên qua đầu lâu của Lý Thất Dạ.
Lúc này, thời gian như dừng lại, tất cả mọi thứ đều như dừng lại, tất cả mọi người ngây ngốc nhìn cảnh tượng này.
Quan Hải Đao Thánh quỷ dị khiến mọi người cảm thấy bất ngờ, không có ai có thể ngờ tới hắn lại đứng ở sau lưng Lý Thất Dạ.
Thế nhưng Thang Hạc Tường đánh lén, nháy mắt đâm thủng đầu lâu của Lý Thất Dạ thì càng khiến mọi người giật mình bật thốt.
Một thương đâm tới, quá mức đột nhiên. Thang Hạc Tường ra tay trong chớp mắt, một thương đâm xuyên qua đầu lâu của Lý Thất Dạ. Tất cả đều phát sinh trong một tích tắc, khiến cho mọi người trở tay không kịp.
Thang Hạc Tường chớp mắt đâm xuyên đầu lâu của Lý Thất Dạ, làm cho tất cả mọi người trợn trừng đôi mắt. Mọi người ngây ngốc một lát, nhất thời chưa thể hoàn hồn.
Lý Thất Dạ cùng Quan Hải Đao Thánh đang công bằng quyết đấu với nhau. Mặc dù khi chém ra một đao "hoàng giả quỷ đạo" thì Quan Hải Đao Thánh bất ngờ xuất hiện đằng sau Lý Thất Dạ, chớp mắt đâm đao vào cơ thể của Lý Thất Dạ.
Thế nhung đây không phải là đánh lén, mà là biến hóa đao đạo của Quan Hải Đao Thánh, là một kiểu biến hóa quỷ dị.
Còn Thang Hạc Tường thì lại khác. Đây vốn là trận quyết đấu giữa Lý Thất Dạ cùng Quan Hải Đao Thánh. Mọi người đều nhìn thấy Thang Hạc Tường thừa dịp Lý Thất Dạ đang gặp khó khăn dùng thương đâm xuyên đầu lâu của Lý Thất Dạ. Hành vi này của Thang Hạc Tường chính là đánh lén.
Nhất thời, tất cả mọi người hít lạnh. Mặc dù trong giới tu sĩ từng phát sinh không ít lần đánh lén, cũng từng có rất nhiều người đánh lén người khác.
Thế nhưng Thang Hạc Tường lại khác, hơn nữa tình huống trước mắt cũng khác. Thang Hạc Tường là thiên tài kiệt xuất nhất của Cửu Bí đạo thống, có thể nói là tấm gương của Đấu Thánh vương triều, tuấn kiệt trẻ tuổi. Huống chi bản thân hắn là quân đoàn trưởng Cấm Vệ quân, mỗi hành động lời nói của hắn đều hết sức quan trọng, đều đại biểu cho phẩm hạnh của hắn.
Nếu như kẻ thù sống còn phục kích đánh lén nhau thì còn nghe được. Thế nhưng Lý Thất Dạ vẫn còn là hoàng đế của Cửu Bí đạo thống, khi hắn quyết đấu công bằng với Quan Hải Đao Thánh thì Thang Hạc Tường thân là khán giả vậy mà lại đột nhiên ra tay đánh lén, đúng là quá hèn hạ.
Hành vi này hoàn toàn không xứng với thân phận của Thang Hạc Tường, cũng không xứng với địa vị của hắn. Thân là tuấn kiệt trẻ tuổi, hành vi này sẽ để lại vết nhơ trong cuộc đời của hắn.
Thang Hạc Tường đột nhiên đánh lén, nháy mắt đâm xuyên đầu lâu của Lý Thất Dạ, làm cho Quan Hải Đao Thánh biến sắc. Thang Hạc Tường không chỉ cản trở trận chiến giữa hắn cùng Lý Thất Dạ, mà còn để lại vết nhơ trong trận chiến này nữa. - Ngươi đang làm gì...
Quan Hải Đao Thánh biến sắc, quát Thang Hạc Tường.
- Đao Thánh, tại hạ chỉ giúp ngươi một tay mà thôi, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Thang Hạc Tường cười gằn.
Theo Thang Hạc Tường, Lý Thất Dạ uy hiếp quá lớn. Cho nên lúc này hắn bất ngờ ra tay, một thương đâm thủng đầu lâu của Lý Thất Dạ, muốn Lý Thất Dạ chết ngay lập tức, không chừa chỗ Lý Thất Dạ có cơ hội thở dốc. - Ngươi là cái thá gì...
Hai mắt Quan Hải Đao Thánh đanh lại, đao ý ngập trời, lạnh lùng nói:
- Chiến trường của ta, cần thá gì nhà ngươi ra tay giúp đỡ?
Đối với thiên tài như Quan Hải Đao Thánh, chuyện hắn kiêng kỵ nhất đó chính là người khác nhúng tay vào trận chiến của hắn.
Bị Quan Hải Đao Thánh quát như thế, Thang Hạc Tường biến sắc. Trong lòng hắn luôn tự cho rằng mình với Quan Hải Đao Thánh ngang hàng với nhau. Thế nhưng bây giờ Quan Hải Đao Thánh căn bản không coi hắn ra gì, đối với hắn đây chính là nhục nhã! - Bệ hạ...
Lúc này Liễu Sơ Tình hét lên, suýt chút nữa ngất xỉu, vội vàng xông tới.
Tất cả mọi người hít lạnh, không ai ngờ tới chuyện lại rẽ hướng như thế này, chuyện này đúng là nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
- Sư muội.
Nhất thời, Quan Hải Đao Thánh không biết nên nói gì mới phải. Nếu như hắn dựa vào sức mình đánh bại Lý Thất Dạ thì còn dễ nói. Thế nhưng bây giờ Thang Hạc Tường đột nhiên đánh lén, khiến cho trận chiến này của hắn có vết nhơ, làm hắn không có mặt mũi nhìn mặt Liễu Sơ Tình. - Bệ hạ...
Liễu Sơ Tình xông tới, vội vàng ôm lấy Lý Thất Dạ. Lúc này hai mắt của nàng ướt nhẹp nước mắt.
"Tách..." Ngay khi Liễu Sơ Tìm ôm lấy Lý Thất Dạ thì Lý Thất Dạ vẫn đứng y nguyên tại chỗ, thế nhưng lại có một màn quỷ dị xuất hiện, dường như có một Lý Thất Dạ khác bước ra từ bên trong cơ thể của Lý Thất Dạ, giống y như là vừa trải qua một lần lột da.
Khi Lý Thất Dạ này bước ra ngoài thì Lý Thất Dạ cũ biến mất, đồng thời nghe "tách" một cái, không gian gợn sóng.
Sau hồi lâu, tất cả mọi người mới hoàn hồn lại. Lý Thất Dạ không phải lột da, mà Lý Thất Dạ vốn đứng ở nơi đó. Chẳng qua là hắn đứng ở một chiều không gian khác mà thôi. Quan Hải Đao Thánh cũng vậy, Thang Hạc Tường cũng vậy, không ai có thể đả thương Lý Thất Dạ cả. - Nha đầu ngốc, có gì phải khóc chứ. Trên đời này vẫn chưa có người giết được ta. Chút công pháp mèo ba chân ấy làm sao có thể làm ta bị thương chứ.
Lý Thất Dạ ôm Liễu Sơ Tình, nhẹ nhàng lau nước mắt của nàng.
Liễu Sơ Tình vùi trán vào sâu trong lòng ngực của Lý Thất Dạ, bất giác ôm lấy Lý Thất Dạ thật chặt, rất sợ sẽ đột nhiên đánh mất Lý Thất Dạ.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ không sao hết, Quan Hải Đao Thánh thở dài. Lý Thất Dạ còn sống trái lại là chuyện tốt. Nếu như Lý Thất Dạ chết rồi, hắn không chỉ không vui khi chiến thắng mà trái lại còn cảm thấy thẹn, cảm thấy có lỗi với sư muội của mình. - Hoàng giả quỷ đạo, có chút ý tứ.
Lý Thất Dạ ôm Liễu Sơ Tình, hời hợt nói rằng:
- Chờ khi ngươi thành bất hủ thì đao này mới có giá trị để xem xét, bây giờ ngươi còn quá trẻ.
Quan Hải Đao Thánh cười khổ, thở dài một tiếng, lắc đầu nói rằng:
- Ta thua, thua tâm phục khẩu phục.
Lúc này Quan Hải Đao Thánh đã không còn dục vọng ra tay nữa. Hắn biết Lý Thất Dạ không hề dùng toàn lực, hắn chỉ tiện tay nghênh chiến mà thôi. Nếu như hắn thật sự ra tay thì mình đã nằm sắp tại chỗ rồi. Sau ba chêu, Quan Hải Đao Thánh sâu sắc nhận thấy mình với Lý Thất Dạ chênh lệch rất lớn, sự chênh lệch này cả cuộc đời này của hắn đừng hòng vượt qua.