- Ta.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Bây giờ ta làm hoàng đế, cho nên thiên hạ ngày nay, duy ngã độc tôn.
- Duy ngã độc tôn?
Lúc này, Cuồng Ngưu, Độc Phượng Thần Cơ, Bát Tí Kim Long, Viêm Vũ Sinh, thậm chí ngay cả Bệnh Quân cũng đánh giá Lý Thất Dạ mấy lần.
- Thằng nhóc con, khẩu khí thật lớn.
Viêm Vũ Sinh đung đưa quạt lông, cười nói:
- Thế giới rất lớn, chỉ bằng ngươi mà cũng muốn độc tôn thiên hạ, đúng là chuyện không thể nào. Mạnh như Thái Thanh Hoàng cũng không dám tự xưng duy ngã độc tôn. - Hắc hắc hắc, sau khi lão quỷ Thái Thanh Hoàng chết thì Đấu Thánh vương triều xuống dốc rồi đúng không, không có nhân tài cho nên mới đưa đại ai đó lên làm hoàng đế.
Cuồng Ngưu cười lớn.
- Thái Thanh Hoàng đưa ngươi lên hoàng vị?
Bệnh Quân dường như nghĩ tới chuyện gì, nhìn kỹ Lý Thất Dạ, nói chậm.
- Không sai, hắn nói có duyên với ta, cho nên truyền vị cho ta. Trên trời rớt xuống một cái bánh, không cần thì phí, cho nên ta trở thành hoàng đế.
Lý Thất Dạ cười nói. Lúc này dáng vẻ của hắn rất ngây thơ vô tội, tất cả mọi người đều tin hắn, mà thực tế cũng đúng là như vậy.
- Có duyên với ngươi nên truyền ngôi cho ngươi?
Độc Phương Thần Cơ nhìn Lý Thất Dạ, nói:
- Nếu như ta không quá rành Thái Thanh Hoàng thì có lẽ đã hoài nghi ngươi là con riêng của Thái Thanh Hoàng.
- Không phải con riêng, chỉ bằng có duyên mà đã truyền ngôi cho hắn. Lão quỷ Thái Thanh Hoàng có phải già rồi nên hồ đồ hay không, nên mới tùy tiện truyền ngôi cho ngươi khác.
Bát Tí Kim Long cũng nhìn Lý Thất Dạ thêm mấy lần, chuyện này, đơn giản là kỳ tích.
- Không, hắn chẳng qua chỉ là kẻ chết thay mà thôi.
Bệnh Quân lắc đầu, nói chậm:
- Nếu như các ngươi nghĩ Thái Thanh Hoàng đơn giản như vậy thì hắn đã không làm hoàng đế suốt tam thế rồi, các ngươi cũng sẽ không rơi vào tay của hắn.
Lời này của Thái Thanh Hoàng lập tức khiến bốn người Cuồng Ngưu trầm mặc. Bát Tí Kim Long có chút không phục, rủ rỉ:
- Hừ hừ hừ, nếu như không bị lão quỷ Tôn Lãnh Ảnh đánh lén thì ta đã liều mạng với Thái Thanh Hoàng rồi.
- Có phải ngươi bị chiếm hoàng vị, rồi bọn họ ném ngươi vào trong này đúng không.
Độc Phượng Thần Cơ nhìn Lý Thất Dạ, cho rằng mình biết được vì sao Lý Thất Dạ bị ném vào nơi này.
- Không, tự ta nhảy vào.
Lý Thất Dạ lắc đầu.
- Tự ngươi nhảy vào?
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, đám người Độc Phượng Thần Cơ choáng váng.
- Tiểu tử, ngươi có biết đây là đâu không?
Cuồng Ngưu nhìn Lý Thất Dạ như đang nhìn một thằng ngốc.
- Biết, Hồng Hoang Thiên Lao, tử lao nha.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
- Ngươi biết mà còn nhảy vào nữa.
Viêm Vũ Sinh nghiêm mắt, nhìn kỹ Lý Thất Dạ, nói chậm:
- Ngươi xác định ngươi không điên? Đi vào Hồng Hoang Thiên Lao chính là tự tìm đường chết.
- Cũng không thể nói như thế, chẳng phải các ngươi sống rất tốt đó hay sao. Thoạt nhìn các ngươi còn sống được rất lâu, ở ngoài kia chưa chắc đã sống lâu tới bây giờ.
Lý Thất Dạ cười nói.
Nghe Lý Thất Dạ nói thế, đám người Cuồng Ngưu, Bát Tí Kim Long nhìn nhau, không ai trả lời ngay.
- Vì sao ngươi vào đây?
Khi đám người Cuồng Ngưu, Bát Tí Kim Long im lặng thì Bệnh Quân hỏi chậm.
- Ngươi cho rằng vì sao?
Lý Thất Dạ cười đậm, nói chậm:
- Ở cái nơi ngay cả cứt chim cũng không có này, theo lý, ai ở nơi như vậy cũng không thể sống lâu. Thế nhưng chẳng phải các ngươi vẫn sống rất tốt đó hay sao?
Mặc dù mỗi đạo thống đều có lão tổ sống rất lâu, sống từ thời đại này đến thời đại khác, thế nhưng những lão tổ này đều bị phủ bụi, hoặc là tìm nơi linh khí hội tụ tĩnh dưỡng. Có thể nói, mỗi đạo thống, mỗi đạo giáo vì để lão tổ phủ bụi mà tốn không ít tâm huyết, tốn lượng lớn thiên tài địa bảo.
Hồng Hoang Thiên Lao dĩ nhiên không có điều kiện phủ bụi tĩnh dưỡng, cũng không có cơ hội phủ bụi tĩnh dưỡng. Theo lý, ở trong tử lao ác liệt như thế này, bất kể là ai bị ném vào đây thì cũng không thể sống quá lâu, nhất là người tuổi tác cao như Bệnh Quân nếu như ở bên ngoài thì đã sớm chết rồi. Thế nhưng, hết lần này tới lần khác bọn họ lại sống rất tốt. - Ha ha, người chết cũng không ít.
Bát Tí Kim Long cười âm trầm.
Bát Tí Kim Long nói không sai. Năm đó kẻ thù bị Thái Thanh Hoàng ném vào Hồng Hoang Thiên Lao không chỉ có năm người bọn họ. Khi đó Thái Thanh Hoàng ném không ít cường địch vào Hồng Hoang Thiên Lao, thế nhưng cuối cùng chỉ còn lại năm người Bát Tí Kim Long còn sống mà thôi. - Ngươi vào đây vì vật trường sinh trong truyền thuyết?
Bệnh Quân nghiêm mắt, nhìn kỹ Lý Thất Dạ, nói chậm.
Bệnh Quân không chỉ xuất thân Đấu Thánh vương triều, mà còn là sư huynh của Thái Thanh Hoàng, thế nên sự hiểu biết của hắn về Cửu Bí đạo thống hơn xa người ngoài. Ngay cả trong Cửu Bí đạo thống thì cũng không có mấy người có thể sánh bằng. - Phải thì sao?
Lý Thất Dạ không hề giấu diếm, hết sức thản nhiên.
- Ha ha, vật trường sinh.
Cuồng Ngưu cười dài, tiếng cười như sét đánh, đôi mắt trâu lớn như chuông đồng trừng to, nói rằng:
- Tiểu tử, cho dù có vật trường sinh thì cũng không tới lượt của ngươi!
- Không tới lượt ta?
Lý Thất Dạ cười nhàn nhã, nói:
- Nếu như không tới lượt ta thì tới lượt ai đây? Chẳng lẽ tới lượt các ngươi hay sao?
- Luận tôn ti thì... hắc hắc, ngươi tới sau. Cho dù nơi này thật sự có vật trường sinh thì cũng phải để chúng ta hưởng.
Lý Thất Dạ bật cười nói rằng:
- Tiếc là bối phận không có tác dụng với ta. Nếu như lấy được vật trường sinh, các ngươi thức thời ngoan ngoãn đứng sang một bên thì có lẽ có thể nhặt được một mạng.
Lời này của Lý Thất Dạ lập tức khiến đám người Cuồng Ngưu, Bát Tí Kim Long biến sắc. Năm người bọn họ, có ai mà không phải là hung nhân uy danh hiển hách chứ? Năm đó khi bọn họ còn ở Đế Thống Giới thì vô số người nghe đến là biến sắc, có thể nói, bọn họ mà giận dữ thì sẽ khiến mặt đất run lẩy bẩy.
Mặc dù bọn họ đều bị Thái Thanh Hoàng ném vào Hồng Hoang Thiên Lao, thế nhưng không có nghĩa bọn họ là kẻ yếu. Huống chi, Thái Thanh Hoàng cũng mất vô số tâm huyết mới bắt sống bọn họ ném vào Hồng Hoang Thiên Lao.
Bây giờ tên vãn bối như Lý Thất Dạ vừa mới tới mà đã cuồng vọng phách lối như thế, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì, làm sao không khiến bọn họ biến sắc chứ? - Nói như vậy ngươi có lòng tin đánh bại năm người chúng ta?
Viêm Vũ Sinh phe phẩy quạt lông, ánh mắt lạnh lẽo, nói chậm.
- Năm người mà thôi.
Lý Thất Dạ hết sức tùy ý, giơ một cánh tay, nói chậm:
- Một cánh tay này của ta là đủ.