Đế Bá (Dịch)

Chương 3663 - Chương 3663 - Quá Yếu

Chương 3663 - Quá Yếu
Chương 3663 - Quá Yếu

Còn phần Lý Thất Dạ thì bị chân hỏa thôn phệ hoàn toàn, chân hóa cường đại nhất, kinh khủng nhất điên cuồng lao về phía Lý Thất Dạ, như muốn thiêu rụi Lý Thất Dạ. "Tư..."

Lý Thất Dạ tiện tay quạt một cái, cái lạnh tột độ trấn áp xuống, nháy mắt dập tắt tất cả chân hỏa, chân hỏa có mạnh cách mấy đi nữa thì cũng biến mất trong chớp mắt. Dưới cái lạnh tột độ, chân hỏa của Viêm Vũ Sinh chỉ là một đốm lửa giữa băng thiên tuyết địa mà thôi. "Keng"

Lý Thất Dạ chỉ ngón tay, huyền băng như xích xắc khóa chặt Viêm Vũ Sinh trên mặt đất, không thể nhúc nhích.

Trong thời gian ngắn, bốn người Cuồng Ngưu bị đánh bại, chỉ có Bệnh Quân là chưa ra tay.

Từ đầu tới cuối Lý Thất Dạ chỉ dùng một cánh tay mà thôi, không hề có binh khí hay công pháp nào cả. Phất tay một cái, lập tức đánh bại bốn vị Chân Thần bất hủ như Cuồng Ngưu. - Chỉ dùng một chút sức để chơi với các ngươi mà thôi.

Lý Thất Dạ hời hợt đứng đó, chắp tay nói rằng:

- Nếu như ta nghiêm túc, đừng nói lão tặc thiên, mà ngay cả bản thân ta cũng cảm thấy sợ hãi.

Lúc này Cuồng Ngưu cũng được, Bát Tí Kim Long cũng được, bọn họ đều sợ hãi mất mật, sắc mặt trắng nhách. Bọn họ là Chân Thần bất hủ, là cường địch của Thái Thanh Hoàng, thực lực cường đại.

Thế nhưng hôm nay bốn người bọn họ lần lượt ra tay, đều bị Lý Thất Dạ đánh bại. Mà từ đầu tới cuối Lý Thất Dạ chỉ dùng một cánh tay mà thôi. Như vậy cũng có nghĩa Lý Thất Dạ giơ tay nhấc chân cũng có thể đánh bại bọn họ.

Thực lực như vậy khủng bố biết mấy. Cho nên, đám người Cuồng Ngưu, Bát Tí Kim Long đều nhận ra rằng, bọn họ gặp phải một người kinh khủng tuyệt luân. Bởi vì không hề có thủ đoạn bất chính nào có thể đánh bại bọn họ cả.

Lúc này, đám người Cuồng Ngưu, Bát Tí Kim Long co rút tròng mắt. Bọn họ không thể ước lượng được thực lực của Lý Thất Dạ, hắn đã vượt qua phạm trù của bọn họ, đã sâu không lường được. - Ngươi còn muốn ra tay không?

Lý Thất Dạ đứng chắp tay, nhìn Bệnh Quân, ung dung hời hợt.

- Đã tới nước này rồi, biết rõ là thất bại, nên chỉ có thể đánh cược một lần mà thôi.

Lúc này, Bệnh Quân thở dài. Nói xong, hắn quăng quải trượng trong tay.

Bệnh Quân cũng biết mình không phải là đối thủ của Lý Thất Dạ. Mặc dù hắn mạnh hơn đám người Cuồng Ngưu không ít, thế nhưng hắn không có cách phất tay đánh bại đám người bọn họ, sợ rằng toàn bộ Đế Thống Giới không ai có thể làm được như vậy cả. "Đùng..."

Ngay lúc này, toàn thân Bệnh Quân tuôn ra sương mù ngập trời. Sương mù tuôn ra từ Bệnh Quân đen kịt tối tăm, giống y như là khói mù.

Lúc này, Bệnh Quân không còn mang dáng vẻ ốm yếu nữa. Bệnh Quân giống như biến thành một con người khác, khí thôn sơn hà, giống như một tôn hoàng đế vô thượng, có khí thế quân lâm thiên hạ.

Đây mới là Bệnh Quân, đây mới là diện mạo thật sự của hắn, còn phần dáng vẻ ốm yếu chẳng qua chỉ là vẻ ngoài của hắn mà thôi. Đừng quên rằng, cái tên Bệnh Quân, trọng điểm không phải chữ "Bệnh", mà là chữ "Quân". Chữ "Quân" này của hắn có ý nghĩa quân lâm thiên hạ.

Có thể tưởng tượng được năm đó Bệnh Quân cường đại cỡ nào, kinh khủng cỡ nào.

"Tư tư tư" Khi Bệnh Quân bước ra một bước, theo bước chân của hắn, sương xám dính vào cát vàng, cát vàng trên đất lập tức mục nát. Phải biết rằng cát vàng ở nơi này cứng rắn như tinh thạch, thế nhưng sau khi bị sương xám dình vào thì lại mục nát thành bột phấn.

Đây chính là Thần Ôn đại đạo của Bệnh Quân. Có đại dạo này, hắn thậm chí không cần dùng tới chiêu thức thì cũng có thể tiêu diệt một môn phái, một truyền thừa. Trăm vạn đại quân trong mắt hắn cũng không chịu nổi một đòn. - Khí đến...

Bệnh Quân hét dài, "đùng" một cái, sương xám xông lên bầu trời, bay vào vũ trụ, ngay cả ngôi sao lớn khi bị khí tức thần ôn đánh trúng thì cũng lập tức hóa thành bột phấn, từng viên sao trời tan thành mây khói. "Đùng..."

Ngay lúc này, khí tức thần ôn đáng sợ đánh về phía Lý Thất Dạ như vũ bão, như muốn xé tan Lý Thất Dạ thành từng mảnh, nghiền thành bụi phấn.

Bệnh Quân ra tay, hắn giống như Ôn Quân bạo ngược thiên địa, là một đời quân vương của hủy diệt cùng tử vong, cảnh tượng này khiến người khác không rét mà run. - Thần Ôn?

Đối mặt khí tức thần ôn gào thét bay tới, Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười, nói rằng:

- So với Tử Vong của ta thì chẳng qua chỉ là tiểu thuật mà thôi.

Nói xong thì chỉ ngón tay.

"Ông"

Lúc này, đầu ngón tay của Lý Thất Dạ có một sợi khí tức tử vong uốn lượn. Sợi khí tức tử vong này rất yếu ớt, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.

"Tư tư tư"

Chỉ thấy khí tức ôn thần gào thét vang trời chớp mắt bị khí tức tử vong thay thế, trong nháy mắt, khí tức thần ôn tử vong, hóa thành bột phấn bay đi mất.

Tiếng "tư" cuối cùng vàng lên, tất cả khí tức thần ôn đều bị tử vong thôn phệ, thần ôn khủng bố cách mấy đi nữa thì cũng chả là gì so với tử vong. Tử vong, là điểm cuối của tất cả mọi thứ, không có thứ gì có thể trốn tránh. "Phanh"

Bệnh Quân vốn định tiến thêm một bước nữa, thế nhưng hắn vội vàng thắng lại, bàn chân đạp nát mặt đất, ổn định thân hình của mình.

Bởi vì lúc này ngón tay của Lý Thất Dạ ở ngay trước mặt của hắn, khí tức tử vong đang nhảy múa trước cổ họng của hắn, chỉ cần hắn tiến thêm chút xíu nữa thôi thì khí tức tử vong sẽ chui vào cơ thể của hắn.

Bệnh Quân có thể sáng chế ra Thần Ôn đại đạo, nên hắn biết một khi bị khí tức tử vong chui vào cơ thể thì hắn chắc chắn phải chết, thực lực mạnh cách mấy, công pháp mạnh cách mấy, thì cũng không thể chống lại tử vong.

Lúc này Bệnh Quân cứng đờ tại chỗ, không dám nhúc nhích, ngay cả nuốt nước miếng cũng không dám, sợ mình vừa nhúc nhích thì khí tức tử vong sẽ chui vào trong cơ thể của mình. "Phanh"

Lý Thất Dạ lật úp bàn tay, ngay lập tức trấn áp Bệnh Quân xuống đất.

Trong nháy mắt, năm người Bệnh Quân đều bị trấn áp dưới đất. Năm người bọn họ đều bị Lý Thất Dạ đánh bại, hơn nữa Lý Thất Dạ chỉ cần một cánh tay mà thôi.

Thấy ngay cả Bệnh Quân cũng bị đánh bại nằm trên mặt đất, lúc này, đám người Viêm Vũ Sinh biến sắc, cảm thấy khiếp sợ. Lúc này, bọn họ không khỏi tuyệt vọng.

Trong đám bọn họ, Bệnh Quân là mạnh nhất, thậm chí Bệnh Quân có thể lấy một địch bốn. Bây giờ ngay cả Bệnh Quân cũng bị Lý Thất Dạ trấn áp trên mặt đất, như vậy cũng có nghĩa hi vọng duy nhất của bọn họ đã bị dập tắt. - Không, sừng trâu của ta...

Lúc này, Cuồng Ngưu ôm sừng trâu bị bẽ gãy của mình, gào lớn.

Bình Luận (0)
Comment