Đế Bá (Dịch)

Chương 3689 - Chương 3689 - Trấn Sát (2)

Chương 3689 - Trấn Sát (2)
Chương 3689 - Trấn Sát (2)

Hắn chỉ nhìn con dấu chập chờn hào quang trong tay mình, cười nhạt một tiếng. Sau đó, ánh sáng biến mất, con dấu này trở nên mở nhạt, cuối cùng biến mất không thấy tăm hơi.

Con dấu này không phải là con dấu gì hết, mà là do Lý Thất Dạ nén lại vạn giới, vạn giới hóa thành con dấu, chớp mắt trấn sát đạo thân của thủy tổ.

Vạn Giới, đây chính là một trong Cửu Đại Thiên Thư. Tên gọi trước đây của nó là "Không Thư", sau khi Lý Thất Dạ lật ra trang mới thì đã trở thành một quyển thiên thư hoàn toàn mới, Lý Thất Dạ đặt tên là "Vạn Giới".

Vạn Giới có nghĩa là Lý Thất Dạ tùy tiện ra tay thì chính là đại thiên thế giới, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Chính vì vậy, khi Lý Thất Dạ vừa khép hai tay lại thì ba ngàn thế giới, thời gian tuyên cổ, đại đạo vô tận đều bị nén lại trong mười đầu ngón tay, cuối cùng hóa thành con dấu, trấn sát xuống cùng sức mạnh cường đại nhất. Tuyệt sát như thế, chỉ là cái bóng của thủy tổ thì làm sao có thể ngăn cản chứ, một chiêu trấn sát, tất cả phản kháng đều trở nên nhỏ bé, đều trở nên vô nghĩa. - Không... không... không.... không thể nào được...-

Khi cái bóng thủy tổ từ từ biến mất, uy thế thủy tổ biến mất không còn tăm hơi thì sinh linh của Cửu Bí đạo thống đã có thể đứng dậy.

Thế nhưng vẫn có đệ tử Cửu Bí đạo thống quỳ trên đất, hồi lâu không đứng dậy, miệng lẩm bẩm.

Đối với đệ tử Cửu Bí đạo thống thì chuyện này quá khó tưởng tượng, quá khó chấp nhận.

Cửu Bí đạo thống nuôi dưỡng bọn họ, bọn họ sinh ra ở đây, lớn lên ở đây. Ngay từ lúc còn nhỏ thì thủy tổ đã là bầu trời của bọn họ, là tồn tại chí cao vô thượng, cử thế vô địch, không có ai chí cao vô địch hơn thủy tổ cả.

Hôm nay Lý Thất Dạ lại đánh thủng lồng ngực của thủy tổ, chớp mắt trấn sát hắn, chính là đánh bại toàn bộ Cửu Bí đạo thống.

Đòn đánh này cũng đánh sập thủy tổ chí cao vô thượng trong lòng đệ tử Cửu Bí đạo thống, quá đả kích bọn họ. Thủy tổ mà bọn họ sùng bái nhất, tôn kính nhất cứ thế mà thua trong tay Lý Thất Dạ, thật sự khiến không ít đệ tử không thể tiếp thu được. - Chuyện này... không thể nào... không thể nào.

Có đệ tử tan nát cõi lòng gào lớn, lệ rơi đầy mặt.

Khi cái bóng của thủy tổ xuất hiện thì cũng có đệ tử Cửu Bí đạo thống khóc ướt cả mặt, thế nhưng nước mắt khi đó cùng nước mắt bây giờ hoàn toàn khác nhau.

Khi cái bóng của thủy tổ xuất hiện, đệ tử khóc ướt cả mặt là vì kiêu ngạo, là vì kích động. Còn bây giờ lệ rơi đầy mặt là vì tuyệt vọng, là vì bất lực.

Ngay cả đạo thân của thủy tổ cũng bị Lý Thất Dạ trấn sát, như vậy hắn phải kinh khủng như thế nào, sợ rằng toàn bộ Cửu Bí đạo thống đều sẽ run rẩy dưới chân của hắn.

Lúc này, ngũ cường, lão tổ chí tôn, Thánh các đều là một đám sâu bọ, thậm chí có thể nói rằng ở dưới chân tân hoàng, tất cả mọi người đều là sâu bọ.

Lúc này, vô số người ngước đầu nhìn Lý Thất Dạ, không khỏi rùng mình, hai chân run lập cập. Đây chính là tồn tại trấn sát đạo thân của thủy tổ.

Trước kia thần uy của Thái Thanh Hoàng đã từng bao trùm toàn bộ Cửu Bí đạo thống, thế nhưng so với tân hoàng hôm nay thì Thái Thanh Hoàng có đáng là gì chứ?

Trước phong thái tuyệt thế vô thượng của tân hoàng, Thái Thanh Hoàng từng độc tôn thiên hạ, không ai bì nổi cũng trở nên ảm đạm phai mờ.

- Bệ hạ...

Lúc này, Lý Thất Dạ không cần bộc phát thần uy kinh thiên, không cần bày ra tư thái nào hết. Hắn chỉ cần bình tĩnh đứng đó, khi nhìn thấy hắn thì mọi người đã vội vàng quỳ lạy.

Nhất thời, vô số tu sĩ cường giả quỳ xuống, đầu cúi chạm đất. Bất luận là lão tổ đại giáo hay là Chân Thần bất hủ, lúc này tất cả bọn họ đều cúi thấp cái đầu cao ngạo của mình.

Vào lúc này, vô số người quỳ gối dưới chân Lý Thất Dạ, thấp thỏm lo sợ, toàn thân run rẩy, không dám thở mạnh.

Vào lúc này, tất cả mọi người đã quên tất cả. Ngũ cường, lão tổ chí tôn, Thái Thanh Hoàng, thậm chí ngay cả thủy tổ, vào lúc này đều trở nên yếu ớt bất lực.

Vào lúc này, người nam nhân đứng trên không trung ở trước mắt mới là chí cao vô thượng, tất cả tồn tại dưới chân hắn đều là vô nghĩa.

Thủy tổ bị trấn là sự đả kích quá lớn, lúc này mọi người quỳ gối không thể đứng dậy nổi, cảm giác như sức lực toàn thân bị rút cạn, bởi vì cảnh tượng này khiến bọn họ cảm thấy tuyệt vọng.

Tuyệt vọng còn có bốn người Đấu Chiến Hoàng. Chỉ nghe tiếng "ba" vang lên, bốn người bọn họ hai chân mềm nhũn, sức lực toàn thân như bị rút cạn, lập tức té ngã ra đất.

Lúc này, bốn người bọn họ nhìn Lý Thất Dạ trên bầu trời, mặt mày trắng xám. Bọn họ ngồi co quắp trên đất, ngay cả muốn nhúc nhích một ngón tay thì cũng không đủ sức.

Vào lúc này, bọn họ đã tuyệt vọng. Bọn họ muốn nói chuyện, thế nhưng yết hầu chỉ nhúc nhích, không thể nói gì, giống như có một bàn tay vô hình siết chặt trái tim của bọn họ vậy.

Lúc này, bọn họ ngước nhìn Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ đứng trên không trung cao lớn như vậy, vĩ ngạn như vậy, còn bọn họ chẳng qua chỉ là sâu bọ nằm co quắp dưới chân Lý Thất Dạ mà thôi, căn bản không đáng nhắc tới.

Vào lúc này, không chỉ bốn người bọn họ, mà ngay cả đám người Cuồng Ngưu, Bát Tí Kim Long cũng tái mét mặt mày. Bọn họ biết Lý Thất Dạ cường đại cỡ nào, kinh khủng cỡ nào.

Khi Lý Thất Dạ ra tay thì bọn họ đã chuẩn bị tâm lý, bọn họ biết Lý Thất Dạ chắc chắn chiến thắng. Theo bọn họ thấy, bất kể bốn người Đấu Chiến Hoàng sử dụng đòn sát thủ gì thì cũng chắc chắn phải thua.

Thế nhưng khi nhìn thấy Lý Thất Dạ đánh xuyên lồng ngực của thủy tổ, trực tiếp trấn sát đạo thân của thủy tổ thì vẫn khiến đám người Bát Tí Kim Long chấn động, bọn họ không khỏi nín thở, cảm thấy cổ họng của mình như bị bóp nghẹn.

Mặc dù đám người Bát Tí Kim Long biết Lý Thất Dạ có thực lực thủy tổ, thế nhưng ước lượng này còn lâu mới rung động bằng trực tiếp trấn sát thủy tổ, thoáng cái chấn nhiếp đám người Bát Tí Kim Long, khiến cho bọn họ mặt mày tái mét. - Cử thế vô địch, cùng lắm chỉ như thế thôi.

Bệnh Quân thì thào.

Vào lúc này, Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn thoáng qua bốn người Binh Trì Tuyệt Tôn, Đấu Chiến Hoàng ngồi co quắp dưới đất.

- Cái gọi là đòn sát thủ, cũng chỉ thường thôi.

Lý Thất Dạ cười nhạt.

Lúc này bốn người Đấu Chiến Hoàng, Binh Trì Tuyệt Tôn ngước đầu nhìn lên, sắc mặt tro tàn. Yết hầu của bọn họ nhúc nhích, mở miệng muốn nói, thế nhưng yết hầu nhúc nhích hơn nửa ngày nhưng cũng không thể nói được câu nào.

Bình Luận (0)
Comment